Sau lần đó đến bây giờ, mỗi khi cô nhớ tới buổi chiều ngày hôm ấy mặt vẫn hồng tim vẫn đập không dứt, nhưng cũng trong đêm hôm ấy anh hai cũng đã dọn tới Kiều gia ở.
Thật ra thì nói là dọn ra ngoài ở cũng không hẳn là đúng, vì anh hai ngoài việc không trở về nhà ngủ, nhưng những đồ dùng cá nhân của anh vẫn giữ nguyên vị trí cũ không có dọn đi theo .
Nắm lấy con châu chấu kết bằng cỏ anh hai cho sau khi hoan ái (lúc nhỏ, anh hai cũng từng cho Miên Miên),cô bị anh hai mang đi đưa đến nhà Lăng Thịnh. Cô không biết tại sao cô không thể ở nhà chờ anh hai, nhưng mà nghĩ lại anh hai làm như vậy nhất định là có đạo lý của anh. Hơn nữa, nơi mà không có anh, nhà cũng không thể được coi là nhà đúng nghĩa nữa, sống ở đó cô cũng chỉ có thể ngẩn ngơ mà đếm sự tịch mịch trong đêm thôi, không có ý nghĩa gì cả.
"Kẹo bông. . . . . . Anh đói bụng. . . . . ." Âm thanh gọi hồn của Lăng Thịnh ở dưới lầu vang lên.
Cô thu hồi sự hoài niệm thương nhớ, đứng dậy bước nhanh vội chạy xuống lầu dưới.
Kể từ khi tới nhà Lăng Thịnh, sau một hôm cô dùng một chén cơm rang trứng cứu vớt cho người đói bụng đến sắp ngất xỉu là Lăng Thịnh xong, cũng từ đó cô liền trở thành đầu bếp riêng cho anh ta, mỗi ngày buổi tối điều phải nghĩ cách biến đổi chuẩn bị những món ăn đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710849/quyen-2-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.