“Aaaaaaaaa….” Cô hét lên, vụt thoát khỏi giấc mơ.
Vú Lâm nghe tiếng hét, chạy nhanh vào phòng: “Sao thế? Miên Miên?” Bàn tay ấm áp lau đi mồ hôi trên trán cô, ân cần hỏi han.
Cô rút khăn giấy ở đầu giường, lau mồ hôi lấm tấm trên mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, không sao, chỉ là con gặp ác mộng mà thôi!”
“Ác mộng?” Vú Lâm không hiểu, không phải rất lâu rồi cô không còn gặp ác mộng nữa sao?
Cô cũng hiểu rõ bản thân đã lâu không nằm mơ thấy ác mộng. Nhưng từ sau khi cô nói cho anh hai biết cô đã mang thai, những cơn ác mộng này lại đột nhiên kéo đến.
Trong mơ, có khi cô nhìn thấy dì cô toàn thân trần truồng nằm trên tuyết, bụng nhô ra, miệng mở lớn, nơi đó máu tươi đang bắn tung tóe. Dì còn khóc, nước mắt đầy mặt, vươn tay về phía cô, kêu to: “Cứu tôi, cứu con của tôi…”
Sau đó, sẽ có khi cô nhìn thấy mình đang ở thời khắc ông ngoại qua đời trong bệnh viện. Đôi mắt ông mở to, chỉ vào bụng của cô, tức giận mắng: “Nghiệt chủng, đây là nghiệt chủng! Nguyễn Miên Miên, ngươi không nghe lời ta gả cho Tần Nhật Sơ, ta nguyền rủa ngươi, ngươi sinh con ra đều là lũ quái vật, đều là lũ dị hình dị dạng…”
Còn có khi, cô đột nhiên mơ thấy anh hai. Trong mơ, anh không còn là người đàn ông đã luôn cưng chiều yêu thương cô nữa. Anh trở thành một người đàn ông máu lạnh, trên tay cầm thanh gươm lớn của đao phủ, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710900/quyen-2-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.