Có một loại đau từ sâu bên trong đại não rồi bắt đầu lan rộng ra bên ngoài, thần trí cô giờ đây có chút mơ mơ hồ hồ, trí nhớ cũng từ từ hiện về trở nên rõ ràng hơn.
Thời gian như quay ngược lại năm cô 10 tuổi.
Đó là vào một ngày đông giá rét những bông tuyết rơi trắng xóa cả mặt đất, không khí lãnh khốc làm cho cô không khỏi rụt cổ lại một cái, chỉ muốn nằm luôn ở trong chăn không ra ngoài nữa.
Không biết vì sao mà trong nhà hôm nay lại dường như an tĩnh khác thường. Má Lâm không có ở đây, cha không có ở đây, dì nhỏ không có ở đây, anh hai cũng không ở đây. Sự an tĩnh dị thường này làm cho cô không khỏi có chút sợ, giống như trong trời đất chỉ còn một mình cô sống rất cô đơn.
Dọc theo hành lang, cô đi tới dưới tàng cây mai già trong vườn hoa. Giữa khí trời tuyết cứ rơi trắng cả mặt đất lại lạnh lẽo như vậy nhưng cây Mai già vẫn nở những nụ hoa yêu kiều đúng thời điểm, từ thật xa cô có thể ngửi thấy được một cỗ mùi thơm xông thẳng vào mũi. Cô nhìn nụ hoa nhỏ khéo léo kia rồi không kìm hãm được mà hít một hơi, thơm quá.
Tựa lên cây mai xinh đẹp kia, cô không ngờ lại có thể cảm thấy ấm áp đến vậy, bất tri bất giác cô dần tự nhiên trở nên mơ hồ dựa vào cây khô mà chìm vào giấc ngủ thật say.
Không biết đã trải qua bao lâu, chợt có một tia lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710875/quyen-2-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.