Đêm đó,Tiêu Huyên tập hợp thuộc hạ, Tạ Hoài Mân đi vào giấc ngủ một mình.
Mưa đêmrả rích, những cơn gió mát lạnh luồn qua khe cửa sổ chưa khép chặt, phà vàokhuôn mặt Tạ Hoài Mân. Nàng tỉnh lại từ cơn mê, hít thở bầu không khí tronglành, cảm giác vốn choáng váng trong đầu tiêu tan đi nhiều.
Nàngkhông gọi người, chỉ ngồi ngơ ngác, cảm thấy đầu óc trống trơn, hiển nhiên làlại quên mất một thứ gì đó không cách nào nghĩ ra.
Bênngoài, tiếng lá cây xào xạc vang lên, nàng lắng tai nghe, cảm thấy trong lònghoàn toàn tĩnh lặng.
TiêuHuyên chỉ biết nàng đã ngủ, lại không biết thật ra trong những giấc mơ, nàngkhông được yên lặng dù chỉ chốc lát. Bên tai văng vẳng những âm thành kỳ quáivĩnh viễn không ngừng, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy những hình ảnh quái dị.Nhiều khi ngủ còn mệt hơn không ngủ, thế nhưng khi không ngủ, cảm giác mệt mỏirã rời giống như cả nửa tháng không nghỉ ngơi này lại luôn khiến nàng không kìmđược mà nhắm mắt lại.
Nàng đichân trần xuống giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nhờ ánhnến mỏng manh, nàng nhìn gương mặt tiều tụy phản chiếu trong gương đồng, hõmmắt hãm sâu, tóc rối tung, vươn tay ra, đôi tay gầy trơ xương, có thể nhìn thấyrõ ràng từng mạch máu.
Bộ dạngthế này, đóng ma không cần hóa trang.
TiêuHuyên thật đáng thương. Nàng tin rằng Tiêu Huyên sẽ không ghét bỏ nàng vì bềngoài thế này, thế nhưng ngày ngày nhìn vợ mình tiều tụy héo úa, sự khó chịutrong lòng biết phải diễn tả ra sao?
Còn bangày nữa Tiểu Trình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903852/quyen-4-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.