Chương trước
Chương sau
Đêm đó,Tiêu Huyên tập hợp thuộc hạ, Tạ Hoài Mân đi vào giấc ngủ một mình.

Mưa đêmrả rích, những cơn gió mát lạnh luồn qua khe cửa sổ chưa khép chặt, phà vàokhuôn mặt Tạ Hoài Mân. Nàng tỉnh lại từ cơn mê, hít thở bầu không khí tronglành, cảm giác vốn choáng váng trong đầu tiêu tan đi nhiều.

Nàngkhông gọi người, chỉ ngồi ngơ ngác, cảm thấy đầu óc trống trơn, hiển nhiên làlại quên mất một thứ gì đó không cách nào nghĩ ra.

Bênngoài, tiếng lá cây xào xạc vang lên, nàng lắng tai nghe, cảm thấy trong lònghoàn toàn tĩnh lặng.

TiêuHuyên chỉ biết nàng đã ngủ, lại không biết thật ra trong những giấc mơ, nàngkhông được yên lặng dù chỉ chốc lát. Bên tai văng vẳng những âm thành kỳ quáivĩnh viễn không ngừng, nhắm mắt lại cũng nhìn thấy những hình ảnh quái dị.Nhiều khi ngủ còn mệt hơn không ngủ, thế nhưng khi không ngủ, cảm giác mệt mỏirã rời giống như cả nửa tháng không nghỉ ngơi này lại luôn khiến nàng không kìmđược mà nhắm mắt lại.

Nàng đichân trần xuống giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nhờ ánhnến mỏng manh, nàng nhìn gương mặt tiều tụy phản chiếu trong gương đồng, hõmmắt hãm sâu, tóc rối tung, vươn tay ra, đôi tay gầy trơ xương, có thể nhìn thấyrõ ràng từng mạch máu.

Bộ dạngthế này, đóng ma không cần hóa trang.

TiêuHuyên thật đáng thương. Nàng tin rằng Tiêu Huyên sẽ không ghét bỏ nàng vì bềngoài thế này, thế nhưng ngày ngày nhìn vợ mình tiều tụy héo úa, sự khó chịutrong lòng biết phải diễn tả ra sao?

Còn bangày nữa Tiểu Trình sẽ tới kinh thành Ly quốc, nếu lúc đó huynh ấy còn chưa cóbiện pháp để cứu nàng, vậy phải làm thế nào?

Tạ HoàiMân tuyệt vọng đến mức còn nghĩ, thân thể trước kia của nàng đã bị linh hồnkhác chiếm lấy từ lâu, hiện giờ nếu nàng chết, không biết có còn tư cách để còkè mặc cả với Diêm Vương hay không, để ông ta chọn cho nàng một thân thể mới,để nàng có thể ở bên Tiêu Huyên.

Tuyrằng chuyện đó thật ngớ ngẩn, Tạ Hoài Mân nghĩ vậy không khỏi méo mặt. Chỉ mongmột cái kết quả, quan tâm đến quá trình làm cái gì?

Bênngoài truyền đến tiếng bước chân cao thấp, hiển nhiên không phải Tiêu Huyên,người nàng đang chờ.

Ngườitới dè dặt gõ cửa: “Cô nương đã ngủ chưa?”

Lục Tụđứng lên mở cửa: “Thường công công? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bệnhcủa bệ hạ lại tái phát. Lưu thái y đã thi châm nhưng hiệu quả không tốt, đànhphải mời Tạ cô nương đến xem.”

“Chuyệnnày…” Lục Tụ khó xử.

“Để tôiđi xem sao.” Tạ Hoài Mân đã xuống giường, phủ thêm áo khoác đi tới.

Lục Tụnói: “Cô nương, trời đang mưa, lại đã muộn thế này, nếu Yến công tử biết…”

“Chàngsẽ hiểu.” Tạ Hoài Mân mặc quần áo, dùng khăn tay tùy tiện buộc tóc lên, cùngThường Hỉ đi ra ngoài.

Lục Tụkhông còn cách nào khác, trao đổi một ánh mắt với cung nhân bên cạnh, tự mìnhbung dù, cầm áo khoác đi theo.

Tẩmcung của hoàng đế trong Ly cung đèn đuốc sáng trưng. Khi Tạ Hoài Mân đến, vô sốngười thở phào một hơi.

Lúcnày, Tạ Hoài Mân nhìn thấy Ly thái tử đã nghe nói từ lâu.

Đó làmột đứa bé khoảng năm, sáu tuổi, vóc người cao hơn bạn cùng lứa, ngũ quan thậtsự giống Vũ Văn Dịch tới kinh người, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia. Tiểu tháitử đang nhíu mày, ghé vào bên giường, hai tay nắm y phục phụ thân. Vũ Văn Dịchnằm dựa lưng trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lại vô cùngdịu dàng từ ái, đang xoa đầu đứa bé.

Trướcmặt người ngoài là đế vương lạnh lùng vô tình, sau lưng lại là một phụ thân từái đối với người con trai duy nhất.

Tạ HoàiMân không khỏi mỉm cười.

Vũ VănDịch ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Hoài Mân, sửng sốt, sau đó lập tức nghiêm khắc quátlớn: “Ai gọi nàng tới? Trẫm đã nói không cần quấy rầy nàng!”

ThườngHỉ lau mồ hôi một phen, Tạ Hoài Mân giành phần nói trước: “Bệ hạ đừng cố chốngđỡ, sức khỏe quan trọng hơn.”

Vũ VănDịch nhíu mày: “Ngươi cũng bị bệnh, bên ngoài thời tiết lại tệ như thế.”

Tạ HoàiMân cười: “Bệnh của tôi, tôi rõ hơn bệ hạ. Được rồi, những chuyện đó nói sauđi, để tôi xem trước đã.”

Lưuthái y vội vàng nhường chỗ lùi ra.

Tạ HoàiMân ngồi vào bên giường kiểm tra một phen: “Còn may, chỉ là phát chút hàn khí.Tôi thi châm cho bệ hạ, rất nhanh sẽ ổn định.”

Vũ VănDịch cúi đầu nhìn đôi bàn tay gầy đến mức khớp xương hiển hiện của nàng, trêntrán nhăn thành một chữ xuyên thật sâu.

Giọngnói của hắn bỗng nhiên vô cùng nhẹ nhàng: “Ngươi… Chi bằng bảo Lưu thái y làmđi, ngươi đừng quá mệt mỏi.”

Tạ HoàiMân ngẩng đầu lên, cười thản nhiên: “Bệ hạ, không phải tôi keo kiệt chút ythuật. Có điều bộ châm pháp này không phải một đôi câu là có thể chỉ ra rõràng, nếu để lỡ thời gian, người chịu khổ chính là bệ hạ. Vì vậy vẫn để tôi làmthì tốt hơn.”

Vũ VănDịch trong lúc luống cuống đã đặt tay lên tay nàng.

Tạ HoàiMân ngạc nhiên ngẩng đầu.

Vũ VănDịch nhìn vào đôi mắt biến đổi vì dung nhan gầy gò của nàng, giật mình, bàn taybuông lỏng.

Tạ HoàiMân mỉm cười, dịu dàng nói: “Bệ hạ phải tin tưởng khả năng của tôi.”

Dứtlời, nàng sai y đồng lấy lư hướng đến, châm hương thi châm.

Vũ VănDịch ngồi trên giường, không cử động nữa. Hắn nhìn nàng vén tay áo, lộ ra cổtay gầy yếu, lại nhìn thủ pháp vẫn nhanh nhẹn như trước của nàng, kim đâm chínhxác từng vị trí.

Khăntrùm đầu có chút lỏng lẻo, mái tóc xơ rối buông xuống. Trong phòng, để xua đikhí lạnh và hơi ẩm, bếp sưởi cháy rất hồng, mọi người đều mồ hôi nhễ nhại, TạHoài Mân cũng rất nhanh đã toát một lớp mồ hôi, gương mặt vốn không có huyếtsắc hiện lên vẻ ửng hồng, thế nhưng đôi môi vẫn là một màu phấn trắng.

Nàngchăm chú vào động tác của tay, mà Vũ Văn Dịch lại chăm chú vào nàng.

Tất cảcung nhân đều im lặng trong thời khắc nghiêm túc này, bầu không khí kỳ quái lantràn trong không gian rộng lớn, thế nhưng Tạ Hoài Mân hết sức nhập tâm nênkhông hề phát giác.

Mồ hôidọc theo sống mũi, nhỏ lên chân Vũ Văn Dịch. Lạnh băng.

“Tạ đạiphu…” Vũ Văn Dịch hé miệng: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước đi.”

“Khôngcần.” Tạ Hoài Mân từ chối ngắn gọn, nhìn không dời mắt, tay khẽ xoay tròn câychâm.

Từngcơn nhói đau mang theo cảm giác tê dại chậm rãi chuyển thành nóng rực, thay thếsự lạnh cóng ban đầu. Tri giác đã mất đi dần dần trở về.

Lại mộtgiọt mồ hôi lạnh như băng rơi xuống. Tách một tiếng, giống như rơi vào tim VũVăn Dịch, lạnh đến mức hắn phải run lên.

“Đủrồi!” Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng.

Tạ HoàiMân giật mình, ngân châm trên đầu ngón tay rơi xuống mặt đất.

“Bệhạ…”

ThườngHỉ thông minh liếc mắt một cái, tất cả hạ nhân yên lặng lui xuống. Tiểu thái tửtuy không bằng lòng nhưng cũng bị dẫn xuống theo.

Tạ HoàiMân rút tay lại, lần nữa cầm lên một cây ngân châm, đâm vào huyệt vị.

“Khimột bộ châm pháp đã được bắt đầu là không thể bị gián đoạn, nếu không hiệu lựcsẽ suy giảm rất lớn.” Nàng êm tai nói: “Bệ hạ đừng lo lắng, tôi chỉ thi một bộchâm mà thôi.”

Đôi mắtVũ Văn Dịch còn đen hơn bóng đêm ngoài kia.

“Ngươi…”Hắn châm chước mở miệng: “Cho tới giờ, ta… chưa từng gặp một hoàng hậu nhưngươi.”

Tạ HoàiMân a một tiếng rồi cười khẽ: “Tôi thật sự không giống một hoàng hậu. Vốn cũngkhông muốn làm, là người kia tự ý phong cho tôi.”

“Thếnhưng…” Vũ Văn Dịch nói: “Có một quốc mẫu như ngươi là phúc của bách tính.”

“Bệ hạquá khen rồi.” Tạ Hoài Mân nhìn hắn một cái, tay không ngừng: “Vị trí này, chỉcần có trách nhiệm một chút, ai làm đều có thể đối xử tốt với bách tính.”

Vũ VănDịch lắc đầu, không nói gì thêm.

Tạ HoàiMân nhớ đến vài vị thái thái nhanh nhẹn, dũng mãnh trong đồn đại, rất muốncười, lại nghĩ dùng vợ trước đã qua đời của nhà người ta để nói đùa thật khôngphúc hậu, đành phải cắn răng nhịn lại.

Thichâm trên chân xong, chính Tạ Hoài Mân cũng như vừa được vớt từ dưới nước lên.

“Nghỉngơi một chút đi.” Vũ Văn Dịch định gọi hạ nhân.

Hắnchống tay ngồi dậy, vạt áo vốn lỏng lẻo theo động tác bỗng buông xuống, lộ ralồng ngực bên trong.

Theotrực giác, đầu tiên Tạ Hoài Mân giật mình, sau đó vội vàng dời tầm mắt, thếnhưng trong nháy mắt đó, nàng nhìn thấy một vết dấu vết không xa lạ trên ngựchắn.

“Đólà…”

Vũ VănDịch cúi đầu nhìn thấy vạt áo mở rộng, gương mặt như núi băng vạn năm cuối cũngcũng xuất hiện một biểu cảm có thể gọi là xấu hổ.

Tạ HoàiMân không nhìn sắc mặt hắn, ngược lại chỉ vào một chỗ trước ngực hắn, hỏi:“Hình dạng vết thương này nhìn rất quen.”

Y phụccủa Vũ Văn Dịch, che lại cũng không được, không che lại cũng không xong, taycứng nhắc giữa chừng.

Sự chúý của Tạ Hoài Mân dồn hết vào chỗ kia: “Bệ hạ, tôi nhớ đây là dấu vết loại độcnào đó để lại sau khi phát tác.” Nàng dựa vào càng gần, tay sắp đặt lên ngực VũVăn Dịch: “Xem tình huống này của ngài, hẳn là đã được trị liệu đúng lúc, chỉđể lại sẹo. Tôi đang nghĩ đây là độc gì.” Gần đây bộ não nàng không đủ để dùng.

Vũ VănDịch vội vàng khép vạt áo lại, thay nàng trả lời câu hỏi: “Là Thiên Thu Hồng.”

Tạ HoàiMân chợt bừng tỉnh, nghĩ ra: “Chính là Thiên Thu Hồng! Làm thế nào bệ hạ lạitrúng độc này?” Nói xong còn vươn tới trước, nghiễm nhiên là định lột áo ngườita ra để xem đến cùng.

Vũ VănDịch là người đã từng trải qua mưa to gió lớn, thế nhưng lúc này không thểkhông cảm thấy vô cùng căng thẳng, hai tay nắm chặt vạt áo, cười rất miễncưỡng.

Tạ HoàiMân nghiêm trang phân tích: “Bệ hạ, nhìn vết sẹo này, thời gian bệ hạ trúng độctuyệt đối chưa quá mười năm.”

Vũ VănDịch rụt lui vào phía bên trong giường, không biết nên khóc hay nên cười:“Ngươi thật sự không nhớ rõ?”

“Nhớ rõcái gì?” Tạ Hoài Mân hỏi: “Hiện giờ trí nhớ của tôi rất bỏ đi, vừa ăn cơm xongquay đầu đã quên. Bệ hạ muốn chỉ cái gì?”

Vũ VănDịch thở dài một hơi, cuối cùng gợi ý một chút: “Sáu năm trước, ngoại thànhkinh đô Tề quốc, trong miếu đổ.”

Tạ HoàiMân tròn mắt nhìn.

Vũ VănDịch kiên nhẫn chờ nàng nhớ lại.

Cuốicùng Tạ Hoài Mân cũng a một tiếng, hít vào một hơi: “Thì ra… Thì ra…”

“Thậtkhó là ngươi còn nhớ được.”

Tạ HoàiMân mừng rỡ: “Tôi còn nhớ! Chuyện này tôi còn nhớ! Tôi đào hôn chạy đến trongmiếu. Sau đó mấy người tới, tôi còn nhớ ngài được nâng vào, còn có một ông chúrất cao to.”

“Đó làHách thúc.” Vũ Văn Dịch nói: “Trên đường hộ tống ta trở về, vì bảo vệ ta, ôngấy bị trọng thương không kịp chữa trị.”

Tạ HoàiMân nghe xong không khỏi tiếc nuối, ông chú đó tuy phản ứng chậm một chút nhưngcon người hẳn là vô cùng tốt.

“Khi đóvì sao ngài lại ở Tề quốc?”

Vũ VănDịch nói qua loa: “Cũng vì quốc sự thôi. Ta cũng không công khai thân phận.”

“Aimuốn hại ngài?”

Vũ VănDịch cười khổ nói: “Có lẽ là đại tỷ của ta, có lẽ là tiểu muội của ta, thậm chícó lẽ là mẫu thân ta.”

Tạ HoàiMân biết lại chạm vào vạch cấm của anh ta.

“Ngươiđã cứu ta.” Vũ Văn Dịch cầm lấy tay nàng không buông, ánh mắt sâu xa nhìn chămchú vào nàng.

Ta HoàiMân có chút ngượng ngùng, cúi đầu: “Không thể thoái thác thôi. Ngài… đã biết từđầu?”

“Ta cònnhớ diện mạo của ngươi.”

“Nhưnglúc đó, ngài…”

“Khi đóta thay đổi dung mạo.”

“Giốngnhư Thập Tam?”

Vũ VănDịch mỉm cười: “Ta và Thập Tam từng theo học cùng một sư phụ, học được không ítthứ.”

“Nóivậy, ngài vẫn biết thân phận của tôi?” Tạ Hoài Mân có chút thụ thương.

Vũ VănDịch thừa nhận: “Sau khi trở về, ta lập tức phái người điều tra, biết đượcngươi là tứ tiểu thư của Tạ gia. Chuyện sau đó, không cần nói cũng biết.”

“Vậytrước kia…”

“Trướckia, ngươi tự coi mình là một đại phu bình thường, ta tôn trọng sự lựa chọn củangươi.”

Tạ HoàiMân cảm kích cười: “Cảm ơn ngài.”

“Cảm ơnta cái gì?”

“Vì đãtin tưởng tôi.”

Vũ VănDịch chậm rãi buông tay nàng ra, giọng nói hắn mang theo sự bình tĩnh và sâulắng: “Phần ân tình này ta sẽ không quên.”

“Bẹ hạcó thể cảm kích đã là tốt lắm rồi.” Tạ Hoài Mân hiếm khi nào khiêm tốn như vậy:“Nếu ngài muốn báo đáp, tôi nghĩ ngài đã làm được rồi. Làm thủ hạ của ngài, tôicó thể thỏa thích thi triển tài hoa, làm những việc tôi thích. Cuối cùng tôi đãđọc được quyển sách tôi muốn đọc, viết xong cuốn y thư tôi muốn viết. Nửa nămnay, tôi sống vui sướng hơn ba năm qua cộng lại.”

“Ngươicũng đã cứu vô số dân chúng nước ta.”

Tạ HoàiMân nói: “Đó là việc nên làm.”

Vũ VănDịch còn muốn nói gì đó thì tiếng Thường Hỉ từ bên ngoài vọng vào: “Bệ hạ, Yếncông tử cầu kiến.”

“A,chàng tới rồi.” Tạ Hoài Mân xoay người nhìn lại: “Tôi biết mà.”

TiêuHuyên mang theo một làn hơi nước, cất bước vào trong cung điện. Khi nhìn thấyTạ Hoài Mân, lo lắng trong mắt hắn mới bớt đi một chút.

Tạ HoàiMân vui vẻ mỉm cười với hắn, đứng dậy. Không ngờ đứng lên quá nhanh, đầu quaycuồng choáng váng, thân thể lảo đảo ngã xuống.

Vũ VănDịch hoảng hốt, lập tức vươn tay muốn đỡ lấy nàng.

Gần nhưcùng một lúc, Tiêu Huyên chạy nhanh tới. Tạ Hoài Mân còn chưa ngã vào tronglòng Vũ Văn Dịch đã bị hắn kéo lại, ôm vào trong lòng mình.

Tạ HoàiMân vội vàng nói: “Em không sao, chỉ tại đứng lên quá nhanh thôi.”

TiêuHuyên chỉ ôm nàng càng chặt, hiển nhiên là không vui.

Tạ HoàiMân đành cáo từ Vũ Văn Dịch: “Châm trên người bệ hạ qua một nén hương nữa là cóthể rút ra. Lưu thái y sẽ chăm sóc ngài.”

“Hômnay cảm ơn ngươi.” Vũ Văn Dịch yên lặng thu tay lại, khôi phục vẻ lạnh lùngtrước kia, giống như một màn vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.

TiêuHuyên gật đầu với Vũ Văn Dịch, không nói một lời, ôm Tạ Hoài Mân đi ra ngoài.

Vũ VănDịch vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ.

Cuốicùng, chạng vạng ba ngày sau, Trình Tiếu Sinh đặt chân đến kinh thành Ly quốc.

Tiếpđó, lông mày mọi người cũng không vì vậy mà giãn ra. Bởi vì từ trưa hôm trước,Tạ Hoài Mân ngủ đến giờ còn chưa tỉnh lại.

Mạchđập và hô hấp rất yếu ớt, thân thể lạnh lẽo. Bất kể nhẹ giọng gọi hay lay động,hô to thế nào, nàng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

TiêuHuyên luống cuống, đối mặt với truy sát bỏ mạng, đối mặt với ngàn vạn quân địchcũng không hoảng loạn, lúc này cảm giác đó lại bao trùm lấy hắn.

TiểuTrình mặt đầy bụi đất chạy tới hành cung, nước còn chưa kịp uống đã bị kéo tớitrước giường Tạ Hoài Mân. Tiểu Trình oa oa kêu lên, đầy bụng oán giận, thếnhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Tạ Hoài Mân, hắn cũng không rên mộttiếng, vội vàng bắt mạch cho nàng.

“Thếnào?” Tiêu Huyên lập tức hỏi. Vũ Văn Dịch ở bên không nói một lời, ánh mắt vẫnnhìn một gốc cây bắt đầu thay lá ngoài cửa sổ.

Sau khithu tay, Tiểu Trình ừng ực uống một bình trà rồi mới dùng giọng nói khàn khànnói: “Con bé vất vả lâu ngày thành tật, vì vậy khi độc phát cơ thể căn bảnkhông có lực chống đỡ mới chuyển biến xấu nhanh như vậy.”

TiêuHuyên lập tức hướng ánh mắt về phía Vũ Văn Dịch.

Vẻ mặtVũ Văn Dịch vẫn nặng nề như trước nhưng không có phản ứng gì, ngược lại, NgôThập Tam lại không vừa mắt, ở bên cạnh hừ một tiếng.

TiêuHuyên hỏi: “Ngươi có chắc chắn có thể giải độc cho nàng không?”

TiểuTrình nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Tiêu Huyên, quả thật chỉ cần phun ramột nửa chữ không, hắn sẽ bị chôn sống ngay tại chỗ. Hắn nuốt ngụm trà trongmiệng xuống, hít một hơi đảm bảo: “Có thể. Có điều…”

Cổ áolại bị túm chặt thêm ba phần.

TiểuTrình chửi ầm lên trong lòng, biểu hiện vẫn phải run run nói: “Có điều, ta cầncó người giúp, ta không đủ nội lực, độc trong cơ thể nàng cần được ép ra.”

“Chuyệnnày ta làm.” Tiêu Huyên lập tức nói.

TiểuTrình lại nói: “Ta còn cần người lấy máu làm thuốc dẫn.”

“Talàm.” Tiêu Huyên lại nói.

TiểuTrình lắc đầu: “Vương gia… À không, hoàng thượng, chỉ có thể chọn một trong haithôi, ngài làm thuốc dẫn rồi tuyệt đối sẽ không đủ sức giúp con bé ép độc nữa.”

Sắc mặtTiêu Huyên trầm xuống, tay càng dùng sức. Tiểu Trình trợn mắt lè lưỡi, nhưnggiãy thế nào cũng không ra được.

Vũ VănDịch ở bên cạnh hồi lâu không nói gì cuối cùng cũng đứng lên: “Ta làm thuốcdẫn.”

“Đùacái gì vậy!” Ngô Thập Tam nhảy dựng lên: “Hoàng thượng ngài là thân thể ngànvàng, chuyện này sao được! Đệ làm! Thân thể đệ rất tốt, tuyệt đối không có vấnđề gì!”

“Talàm!” Vũ Văn Dịch lặp lại, kiên định như bàn thạch.

TiêuHuyên kinh ngạc nhìn hắn.

Vũ VănDịch lại nhìn Tạ Hoài Mân mê man trên giường.

“Nàngcứu ta một mạng, đương nhiên ta phải báo đáp nàng.”

NgôThập Tam há miệng, lần này không nói được gì.

TiêuHuyên vươn tay vuốt tóc Tạ Hoài Mân. Nàng vẫn vô tri vô giác ngủ như trước, sắcmặt tuy tái nhợt nhưng thần thái lại ngây thơ vô hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.