Tạ HoàiMân dựa vào lòng Tiêu Huyên, cầm lấy tay hắn, bắt đầu tỉ mỉ hỏi chuyện trongnhững năm gần đây.
Ăn thếnào, ngủ ra sao, trong triều có biến động gì, người nào lên, người nào hoàntoàn rời khỏi vũ đài chính trị.
Tạ HoàiMân hỏi: “Thư em gửi, chàng đều đọc chứ?”
“Đươngnhiên.”
“Cảmthấy thế nào?”
TiêuHuyên trả lời đơn giản: “Như gặp người.”
Tạ HoàiMân cười dịu dàng, một lúc lâu không nói gì thêm, sau đó mới thấp giọng nói:“Có một thời gian, em đã rất sợ, sợ chàng thay lòng đổi dạ.”
TiêuHuyên buồn cười: “Sao có thể như vậy?”
Tạ HoàiMân bĩu môi: “Chàng không hồi âm, em biết chàng đang nổi giận. Thật ra em biếtchàng sẽ không như vậy, nhưng vẫn sợ. Chúng ta cách xa nhau như vậy, liên lạclại không tiện như vậy. Làm bạn bên cạnh chàng là những người khác, cùng chàngsầu lo vui cười cũng là những người khác. Tình cảm sẽ phai nhạt. Thế nhưng, tuylo lắng, em vẫn không dám trở về. Em nghĩ bất kể điều gì thay đổi, em trở vềcũng không giải quyết được gì. Aiz, em cũng không nói rõ được nữa, rất hỗnloạn.”
TiêuHuyên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho nàng, giọng nói dịu dàng trầm thấp:“Tuy chúng ta cách nhau rất xa, nhưng ta cảm giác giống như nàng chưa từng rờiđi. Không ai có thể thay thế được nàng.”
Đôi mắtTạ Hoài Mân nóng lên, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Hiệngiờ Lục Dĩnh Chi thế nào rồi?” Khi nhắc tới cái tên này, nàng lại cảm thấy vôcùng thản nhiên, dễ dàng, không một chút khúc mắc.
TiêuHuyên cũng thẳng thắn nói: “Nhốt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903851/quyen-4-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.