Cuốicùng Tiểu Trình cũng được phép tắm rửa, ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một đêm. TiêuHuyên vẫn ở bên Tạ Hoài Mân, làm theo lời dặn, dùng tất cả biện pháp có thể đểrót nước đường, nước canh vào miệng nàng.
Tạ HoàiMân còn đang ngủ.
TiêuHuyên vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương vuốt tóc nàng.
“Nàngthì tốt rồi, chỉ việc ngủ, chẳng cần biết gì cả.”
Nếu lúcnày Tạ Hoài Mân có thể nghe được, có lẽ chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại sẽ làmđại khái là cho hắn một cái bạt tai.
Ai bảongủ nhất định là một loại hưởng thụ?
Nàngcực kỳ khốn khổ, đến mức sau này, rất lâu sau khi khỏi bệnh, nàng có một khoảngthời gian suy nhược thần knh vì thường xuyên mất ngủ, nằm mơ. Còn lúc này, khiở trong mơ, nàng hoàn toàn không có một chút hưởng thụ, những vật thể và âmthanh hỗn loạn, những cảnh tượng không ngừng thay đổi, con người và sự vật vặnvẹo, đáng sợ, quái dị dao động, rất nhều khung cảnh lướt qua như một bộ phim –thể loại phim ma quái huyễn tưởng khủng khiếp.
Trongmột căn phòng khác, Tiểu Trình đang trao đổi với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, loại dượcnày vào người sẽ rất có hại với cơ thể.”
Vũ VănDịch thản nhiên nói: “Không sao.”
TiểuTrình lắc đầu: “Trên người ngài có tật cũ, hai chứng bệnh hợp lại thật sự khôngtốt cho thân thể.”
“Sẽchết à?” Vũ Văn Dịch hỏi.
“Khôngđến mức đó. Chỉ là phải điều dưỡng rất lâu…”
“Vậy làđược rồi.” Vũ Văn Dịch phản bác.
TiểuTrình lắc đầu.
Hắn tựnhốt mình trong phòng thuốc tròn một ngày một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903853/quyen-4-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.