Chương trước
Chương sau
Tạ HoàiMân đi tìm Trương y chính.

Vừa vàođến cửa nàng đã ngửi thấy một mùi kỳ quái. Mùi này trước giờ nàng chưa từngngửi thấy, nhưng nàng có thể đoán được nó là cái gì.

Trươngđại nhân không ở trong phòng làm việc, bên cạnh có một gian phòng nhỏ dùng đểnghỉ ngơi, ông ta đang ở trong đó phun khói.

Đại phuTạ Hoài Mân tuyệt đối sẽ không tin rằng ông ta đang thử nghiệm công hiệu củaloại thuốc mới trên chính cơ thể mình vì sự khỏe mạnh về tinh thần và thể xáccủa dân chúng. Bởi vì trên mặt lãnh đạo Trương rõ ràng đang nở nụ cười hưởngthụ tận cùng, thần trí hồn phách hiển nhiên đã bay lên chín tầng mây.

Chẳngtrách lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, nàng đã phát hiện ông ta gầy đến mức nhưđang mắc bệnh. Trước đây còn tưởng lão là một người cúc cung tận tụy vì nhândân, giờ mới biết thì ra lão dùng loại thuốc này.

Mà ngaycả y chính của châu phủ cũng dùng chất gây nghiện, còn các quan viên chínhquyền khác thì sao?

Ngàyxuân ấm áp, Tạ Hoài Mân lại cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Ngàyấy, Ngô Thập Tam bị một con chim truyền tin khẩn cấp triệu hồi về gặp Tạ nữvương bệ hạ.

NgôThập Tam vô cùng kinh ngạc, thứ nhất vì thì ra con chim cậu ta tặng Tạ Hoài Mânnăm đó còn chưa chết, thứ hai vì cũng có ngày Tạ Hoài Mân dùng tới con chim này.

Tới Tạgia, chỉ thấy Tạ Hoài Mân lạnh lùng, nghiêm nghị ngồi trước bàn học. Ngô ThậpTam chưa từng thấy Tạ Hoài Mân nghiêm túc như vậy, cảm thấy toàn thân nàng tỏara một loại khí lạnh bức người, không khỏi cũng nghiêm túc theo.

“Saovậy? Bị đồng nghiệp xa lánh à? Hay việc học của Liên Thành có chuyện gì?”

Tạ HoàiMân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Ngày nào cậu cũng lăn lộn trong thanh lâu, tôihỏi cậu, cậu có biết một loại thuốc cao tên Như Ý không? Loại cao khi dùng toànthân nâng nâng ấy.”

NgôThập Tam kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

Tạ HoàiMân vỗ bàn đứng lên: “Cậu dùng rồi?”

Trựcgiác của Ngô Thập Tam nói cho cậu ta biết, lúc này nên nói thật thì tốt hơn:“Từng dùng hai lần.”

Tạ HoàiMân túm cổ áo cậu ta, từng chữ như đúc ra từ địa ngục: “Sau này nếu để tôi biếtcậu chạm vào thứ cao Như Ý chết tiệt kia, tôi sẽ đánh gãy hai chân cậu, hạ độccâm mù rồi ném ra đường làm ăn xin! Cậu muốn chết tôi không ngăn cản, thậm chísẽ giúp cậu chết nhanh hơn một chút! Tôi nói được làm được!”

Hàmrăng Ngô Thập Tam va vào nhau lập cập: “Ta… Ta…”

“Biếtchưa?” Tạ Hoài Mẫn rít lên.

“Đãbiết! Đã biết!” Ngô thiếu gia vội vàng la lên.

Tạ HoàiMân bỏ cậu ta ra, nghiêm mặt nói: “Thứ kia không được chạm vào, sẽ gây nghiện,khiến thân thể suy kiệt, ý chí tinh thần sa sút, dùng quá liều sẽ dẫn đến tửvong! Tuy cậu chỉ là kẻ vô tích sự không làm được việc gì đàng hoàng nhưng cũngkhông thể bị hủy hoại bởi thứ này.”

NgôThập Tam vuốt cổ thở dốc, chọn cách làm ngơ câu cuối cùng của Tiểu Tạ: “Mấyngười bán không nói vậy.”

“Cậutin tôi hay tin bọn chúng?”

“Đươngnhiên tin ngươi!” Ngô Thập Tam lập tức thể hiện sự trung thành.

Cậu tabất an hỏi: “Thứ kia thật sự giống như ngươi nói sao? Nhưng đâu có công tử hàomôn nào không dùng?”

Tạ HoàiMân hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Phảiđược nửa năm rồi.” Ngô Thập Tam nói: “Thứ này quý, lại mới mẻ, dùng vào lạithoải mái, lưu truyền rất nhanh, ta vốn không dùng, nhưng đôi khi tụ tập cùngvài người, bị khuyến khích nên mới dùng hai lần. Ngươi nói nghiện, ta nghĩ cũngđúng, dùng rồi thật sự còn muốn dùng tiếp.” Nói ra mới thấy đáng sợ, Ngô ThậpTam lau mồ hôi.

Tạ HoàiMân bất an đi lại trong phòng: “Thứ này tinh luyện từ một loại hoa, loại hoanày chỉ Tây Tần mới có.”

NgôThập Tam nói: “Thời gian chúng ta ở Tây Tần không ngắn, vì sao tới nay cũngkhông nghe đến chuyện này?”

“Hẳn làcó người ngầm gieo trồng, chế tác dược vật.” Tạ Hoài Mân nói: “Hôm nay có mộtbọn buôn lậu từ Tây Tần đưa dược tới y cục, giá thành rất rẻ, người bình thườngcũng có thể mua được.”

Vẻ mặtNgô Thập Tam dần nghiêm trọng hơn: “Ý ngươi là, thuốc này sẽ phân tán rộng rãitrong bách tính bình thường?”

Tạ HoàiMân cau mày ngồi xuống trước bàn: “Nói ra có thể cậu không tin. Nhưng nếu dânchúng cũng dùng loại cao Như Ý này, quốc gia này nhất định sẽ đi đời! Đàn ôngmất sức lao động, thanh niên mất ý chí chiến đấu, táng gia bại sản, dựa vàiloại thuốc này để tìm sung sướng trong chốc lát! Thập Tam, tôi biết hậu quả củaloại thuốc này nghiêm trọng đến mức nào, nó phá hoại gia đình, tàn phá nhânsinh, thậm chí hủy diệt cả một quốc gia!”

“TiểuTạ.” Ngô Thập Tam đặt tay lên vai nàng, rất nghiêm túc nói: “Việc này liên lụyquá rộng, ngươi đừng vội, ta về nhà một chuyến. Gia huynh đang nhậm chức trongtriều, việc này phải báo cho huynh ấy biết, một cô gái như ngươi không có ngườiđỡ lưng, nghìn vạn lần đừng làm bậy, biết không?”

Tạ HoàiMân gật đầu.

NgôThập Tam thoáng yên lòng, lập tức chào từ biệt.

Ngàyấy, Liên Thành về nhà tương đối muộn như mọi ngày. Đèn trong phòng Tạ Hoài Mâncòn sáng, bóng người hắt lên cửa sổ, nhìn có vẻ như đang dựa vào bàn viếtnhanh.

LiênThành gõ cửa đi vào: “Tỷ, tỷ còn thức à?”

Tạ HoàiMân ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Cơm tối ở trên bếp, hầm canh cho đệ rồi đấy.Nước tắm cũng nấu rồi. Nhanh ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

LiênThành cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng không rõ nó là cái gì. Tạ Hoài Mânkhông để ý đến thằng bé nữa, vùi đầu tiếp tục viết. Liên Thành sờ sờ cái bụngđói, đi ra ngoài.

Sắc mặtTạ Hoài Mân nặng nề.

“AHuyên. Hoa thuốc phiện lần trước em từng nói, chàng còn nhớ không. Em cứ tưởngrằng loại thực vật này chỉ mọc hoang ở Tây Tần, dân bản xứ không biết giá trịcủa nó. Nhưng gần đây em mới phát hiện ra, Tần quốc đã có người tinh chế loạihoa này thành thuốc cao, bán tới Ly quốc. Bọn chúng gọi nó là cao Như Ý, tuyêntruyền sự thần kỳ của nó, chỉ không nhắc tới độc tính của loại dược này. Hiệnnay không ít quan viên, phú thương, công tử, nhân vật có tiếng miền Nam Ly quốcđều dùng thứ này làm thú vui. Em có ngu ngốc đến mức nào cũng ngửi được mùi âmmưu ở đây. Dân chúng Tây Tần vô cùng kiêng kỵ loại hoa này, nếu không phải mấykẻ cầm quyền đặc biệt trồng bán, cộng với ác ý lan truyền ra các nước khác,tuyệt đối sẽ không có tình hình hiện tại. A Huyên, khi thái tử Tây Tần giamquốc, bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng nhưng hôm nay xem ra động tác ngầm lạivô cùng lớn. Chuyện này thật sự có thể dùng âm mưu tội ác để hình dung. Chấtgây nghiện này là căn nguyên của hàng vạn tội ác, bóc lột sức dân, tổn hại sứckhỏe, diệt trừ ý chí, đủ loại tội ác, tội lỗi chồng chất! Nay Ly quốc đã bịbóng ma bao trùm, em hy vọng Đại Tề chúng ta còn kịp đề phòng. Chàng cần nghiêmtúc giải quyết chuyện này, phái quan viên bắt đầu kiểm tra từ những nơi tiếp giápvới Tây Tần…”

Viếttới cùng, bút gần như chọc thủng giấy. Vội vã ký tên, gấp bức thư lại cẩn thận,Tạ Hoài Mân đẩy cửa đi ra ngoài.

PhòngLiên Thành sáng đèn. Tạ Hoài Mân đứng trong sân một lát, một người áo đen từgóc tối tới gần.

Tạ HoàiMân giao bức thư cho người đó, thấp giọng nói: “Làm ơn gửi đi gấp, giao chochính tay chủ nhân các huynh!”

Ngườiáo đen kia cung kính nhận lấy thư, còn nói: “Chủ thượng muốn thuộc hạ hỏi cônương một tiếng, có cần giúp gì không?”

Tạ HoàiMân lắc đầu: “Cảm ơn đại nhân của huynh. Chuyện ở đây tôi còn có thể ứng phóđược.”

Ngườiáo đen hành lễ, xoay người biến mất trong bóng tối.

Trongsân trở về với yên ả, Liên Thành vừa tắm vừa ngâm nga hát, côn trùng ở góc sânkêu vang. Đèn lồng dưới mái hiên bị gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động.

Tạ HoàiMân hưởng thụ buổi tối yên bình đầu xuân, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhìn thấy mộtvệt màu hồng phấn.

Hoa đàotrong viện sát vách đang nở đúng thì, còn không chịu cô đơn mà vươn ra đầutường. Những đóa hoa màu hồng phấn chen nhau trên cành, gió nhẹ thổi từng cánhhoa nhẹ bay lên, vài cánh rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của Tạ Hoài Mân.

Vươngvấn trên chóp mũi là hương hoa thoang thoảng.

Tạ HoàiMân ngẩng đầu, nhìn cây hoa đào không rời mắt trong một lát, buông tay, trênmặt không lộ ra biểu cảm nào.

Nàngxoay người trở về phòng.

Tronglư hương cổ bằng đồng thật lớn, hương gần như sắp đốt hết, dưới chân cắm nếncũng đã tích một lớp sáp rất dày, những giọt sáp nến chảy dọc theo đường viền,đọng thành những viên tròn như giọt nước mắt thiếu nữ.

Hoàngcung về đêm luôn bao trùm một bầu không khí u buồn, chết chóc, đó là oán khí đãtích tụ mấy trăm năm, đồng loạt cuộn trào vào lúc nửa đêm canh ba này.

VinhKhôn hắt xì một cái, xoa mũi, thẳng lại thắt lưng. Tiểu thái giám cùng trực banđã dựa vào tường ngủ bất tỉnh nhân sự từ lâu, chiếc đồng hồ cát không biết đãlật bao nhiêu lần, vậy mà người bên trong vẫn chưa hề có ý định đi nghỉ.

VinhKhôn cau mày, cầm một quả trái cây ném về phía tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật.Thiếu niên kia giật mình, lăn ra đất lẩm bẩm.

“Nhỏgiọng đi!” Vinh Khôn nghiêm khắc trừng mắt với cậu ta: “Quấy nhiễu bệ hạ và mấyvị đại nhân, đầu của ngươi sẽ phải chuyển nhà đấy!”

Tiểuthái giám run run đứng lên, lại vội vàng đánh thức những người khác.

VinhKhôn nghiêng đầu nghe ngóng tiếng nói đứt quãng truyền ra từ trong phòng, lạinhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cát, lắc đầu.

Mùaxuân hàng năm đều đặc biệt bận rộn. Nhưng đối với bệ hạ mà nói, có ngày nàokhông vất vả làm việc quá nửa đêm? Thân thể có làm bằng sắt cũng không thể liềumạng làm việc như thế, nhưng bệ hại lại không thích nghe khuyên bảo. Lục phitrong hậu cung coi như có chút tiếng nói, có điều hai năm qua thân thể Lục côngngày càng không tốt, lo lắng của Lục phi cũng ngày càng không đủ. Trước kia còncó thể tự mình tới kéo bệ hạ đi nghỉ ngơi, nay cũng chỉ phái người tới ngoàicửa cẩn thận hỏi một tiếng.

VinhKhôn uống một ngụm trà đặc, vặn tay vặn chân.

Mấy vịđại nhân bên trong hôm nay nhất định phải ngủ đêm ở ngoại đình rồi, Tống đạinhân sắp coi ngoại đình là nhà đến nơi. Aiz, trời lại sắp sáng rồi.

TiêuHuyên uống cạn một ngụm trà đặc cuối cùng trong chén, day day huyệt Thái Dương,hai mắt đầy tơ máu. Gương mặt đường nét rõ ràng, trong vẻ anh tuấn cương nghịlộ vẻ nho nhã, sự mỏi mệt khiến dáng vẻ trí thức trên người hắn rõ ràng hơntrước kia một chút.

“Chuyệnthuế mới không thể kéo dài thêm nữa.” Hắn nhìn mấy trọng thần ngồi bên dưới mộtcái, lật mấy hồ sơ đã được xử lý trong tay: “Trẫm đề cử Dương Hàm làm thái tể,coi trọng tính khí ngang ngạnh kia của Dương Hàm. Tuy Dương công không biếttính kế, nhưng tuyệt đối sẽ không cho bọn chúng lợi dụng sơ hở. Đáng tiếc đãđánh giá thấp thế lực của Diêm châu. Trẫm nâng Dương tần thành Dương phi, vậymà vẫn không thể lấn áp Lục gia.”

Tống TửKính nói: “Chi bằng để thần đi thử xem?”

TiêuHuyên lắc đầu: “Trong triều không thiếu ngươi được, hình bộ không thể lơi làmột giây. Cấm quân cùng tứ doanh trong kinh thành cũng vậy, mới thay thế BạchAnh Đức của bọn chúng, hiện giờ lòng quân không ổn, Chính Huân, ngươi phải trấnan và giám sát nhiều hơn.”

ÚcChính Huân khom người đáp ứng.

Hộ bộthiếu khanh Tạ Mạch Dương nói: “Bệ hạ, tuy hoạt động vận chuyển buôn bán muốiđã được quốc hữu hóa, nhưng Đông Hải vốn là nơi sản xuất muối, diện tích biểnrộng lớn, luôn có những tên ăn rơ bất hợp pháp với nhau. Muối tư của Diêm châucó thể vận chuyển đến nội địa chính là nhờ vào hệ thống sông ngòi, mà giám sátđường thủy chính là đệ đệ của Lục Minh, Lục Chuyên. Từ khi Lục công ở lại kinhdưỡng bệnh, hai người cháu của lão một người quản lý Đông quân, một người nắmgiữ tài chính nơi đó, có xu thế muốn chiếm đất phong vương.”

“Cuốicùng lại quay về Lục gia!” Tiêu Huyên buồn bực từ trên ghế ngồi đi xuống.

Tống TửKính đứng dậy nói: “Bệ hạ, muốn chặt đứt đường dây này, phải bắt tay từ LụcMinh. Mà muốn động tới Lục Minh, phải bắt chặt Lục Chuyên. Mà muốn bắt chặt LụcChuyên…”

TiêuHuyên khoát tay: “Không được.”

Tống TửKính có chút khó hiểu.

TiêuHuyên thâm trầm nói: “Mấy năm nay luôn dùng thủ đoạn từ trên xuống dưới này.Một mưu kế tốt, nhưng không thể lúc nào cũng sử dụng.”

Tạ MạchDương hỏi: “Bệ hạ muốn trực tiếp đánh thẳng vào Lục Minh?”

Hắn làđường huynh họ xa của Tạ hoàng hậu, thưở thiếu thời gia cảnh bần hàn, tuy khônkhéo thông minh, gian khổ đọc sách hơn mười năm lại không có chỗ phát huy tàinăng. Nếu không có Tạ Chiêu hoa được phong trung cung, hoàng đế tận lực đề cửnhững tài tuấn trẻ tuổi của Tạ gia, không biết đến bao giờ hắn mới có ngàyngẩng đầu.

Ngóntay thon dài của Tiêu Huyên gõ nhẹ lên đống hồ sơ, ngũ quan vốn sắc nét nay bịánh đèn trên bàn chiếu vào giống như dùng đao khắc thành, toàn thân giống nhưmột con báo ẩn mình trong bóng tối săn mồi. Biết bao năm tháng rong ruổi satrường, cưỡi ngựa vung đao, sát khí dào dạt nhuộm đẫm lên hắn chỉ bị cung đìnhcứng nhắc áp lực này đè nén xuống mà không hề biến mất.

“Ta nhớLục Minh có một người con trai, gần đây sắp thành thân phải không?”

Tống TửKính suy nghĩ một chút: “Đúng là có chuyện này, sắp kết thân với vọng tộc bảnđịa, tiểu thư La gia.”

“La gialàm gì?”

“Lươngthực.”

“Muối?”Tiêu Huyên nhướng mày cười nhạt: “Thật sự muốn làm ra trò.”

“Bệ hạthấy thế nào?”

TiêuHuyên chắp tay sau lưng, lẩm bẩm: “Gần đây sức khỏe Lục công lên xuống thấtthường… Hải tặc vẫn chưa tiêu diệt hoàn toàn, tiểu triều đình của Trương giacòn phải dựa vào Đông quân giữ gìn. Bọn Trọng Nguyên tuy đã lập không ít thànhtích trong Đông quân, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, trẫm còn mong chờ năm nay bọnhọ đánh giặc oa không còn mảnh giáp, cho trẫm mặt mũi, lập uy trong Đông quân!Đông quân trước giờ vẫn luôn là một nỗi buồn phiền của trẫm.”

ÚcChính Huân nói: “Thần rất tin tưởng vào Trọng Nguyên và Thứ Chi.”

TiêuHuyên cười, vỗ vai Úc Chính Huân: “Trẫm cũng có lòng tin vào bọn họ, ChínhHuân, ngươi không cần quá nóng lòng. Công trạng không thể lập nên trong nhấtthời, vội vàng thì trụ cột cũng không vững chắc. Vì vậy…”

Hắnxoay người trở về chỗ ngồi: “Tử Kính, việc này ngươi phái người đi làm. Hôn sựhai nhà Lục, La sợ rằng kết không được.”

Nét mặtnho nha của Tống Tử Kính lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Bệ hạ, nếu hai nhà này kếtthành thân gia, mà hạt giống lương thực lại xảy ra vấn đề, bách tính cáo trạng,khi đó có thể đồng thời bắt cả hai nhà Lục, La.”

TiêuHuyên quay phắt lại, ánh mắt sắc bén: “Hạt giống? Vậy những nông dân năm naykhông có hạt giống phải làm sao bây giờ?”

Tống TửKính không chút hoang mang: “Cải nông vi tang (chuyểntừ trồng lúa sang nuôi tằm),chẳng phải bệ hạ đã suy nghĩ chuyệnnày rất lâu sao? Đây là một cơ hội. Bệ hạ yên tâm, chỉ cần có một trăm hộ cáotrạng là có thể việc nhỏ hóa việc lớn. Chỉ cần bắt đúng thời điểm, trăm hộ đóchuyển sang nuôi tằm, bệ hạ lại miễn cho bọn họ một năm tiền thuế, bách tínhchắc chắn sẽ mang ơn.”

TiêuHuyên chậm rãi quay trở về, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

“Chuyệncải nông vi tang, Mạch Dương, ngươi phải xử lý thỏa đáng, đừng để dân chúngchịu thiệt. Làm tốt chuyện này, chính sách mở rộng nuôi tằm vùng Đông Nam sẽtrở thành tấm gương.”

Sự tìnhcuối cùng cũng bàn bạc ổn thỏa, các thần tử đều đứng lên, chuẩn bị cáo từ.

Lúcnày, cửa cung bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vinh Khôn bưng một chiếc khay sơn mài vội vãđi vào.

Tìnhhuống có thể khiến Vinh Khôn vào mà không báo chỉ có rất ít. Khi nhìn rõ trêncái khay là một bức thư, Tiêu Huyên đứng bật dậy, chén trà đặt góc bàn bị hấtxuống đất, choang một tiếng vỡ nát.

“Saovậy?” Hắn bước xuống dưới.

“Bệhạ.” Vinh Khôn nâng cái khay sơn mài lên: “Nương nương có thư gấp, nói nhấtđịnh phải giao tận tay bệ hạ…”

TiêuHuyên vội vàng chộp lấy bức thư.

Tạ MạchDương và Úc Chính Huân liếc nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài. Tống Tử Kính ởlại.

Thưkhông dài, Tiêu Huyên đọc ba lần, khẽ thở dài rồi mới đưa thư cho Tống Tử Kính.

“Ngươicũng đọc đi.”

Tống TửKính càng đọc lông mày nhăn lại càng chặt: “Bệ hạ, việc này quả thật nghiêmtrọng. Hôm nay thần lập tức phái thủ hạ xuống phía Nam.

“Thưgấp, chẳng trách.” Sự lo lắng của Tiêu Huyên biểu hiện qua từng câu nói: “NếuLy quốc đúng như lời nàng nói, hiện giờ nàng lại ở y cục, rất dễ bị cuốn vàothị phi, vô cùng nguy hiểm.”

Tống TửKính nói: “Bệ hạ, thần lại tăng thêm người tới đó nhé?”

TiêuHuyên lắc đầu: “Bảo vệ được nàng an toàn cũng không ngăn được nàng không bịliên lụy vào chính trị.”

Tống TửKính châm chước câu chữ, khuyên giải: “Bệ hạ từng nói sẽ cho nương nương đủthời gian để tăng thêm kiến thức và kinh nghiệm bản thân, để nương nương tự mìnhtrải nghiệm, nếu vậy, những chuyện này là không thể tránh khỏi. Bệ hạ, có đôikhi, con người không thể không trải qua gian khổ, có khó khăn mới trưởng thànhđược. Nương nương thông minh nhanh nhạy, lại cùng bệ hạ trải qua hai năm phongba, là một người hiểu đạo lý lại vô cùng thận trọng. Về chuyện này, bệ hạ đừngquá lo lắng.”

TiêuHuyên chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tống Tử Kính. Mỗi mộtchữ của hắn đều nặng tựa ngàn cân: “Tử Kính, để ý nàng cẩn thận. Ta không muốnnàng chịu chút tổn thương nào, chỉ cần có chút bất thường lập tức đón nàng về.Nếu cần, ta sẽ tự mình tới đón nàng, biết chưa?”

Cảmgiác áp lực ào đến từ phía trước khiến Tống Tử Kính khom mình: “Thần, ghi nhớtrong lòng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.