Lầntôi gặp lại Lục Dĩnh Chi là ở lễ tang của tiên đế mấy ngày sau.
Tiênđế long ngự thượng tân, văn võ toàn triều cùng gia quyến đều phải hộtống linh cữu tới hoàng lăng. Phụ nữ không thể vào hoàng lăng, chỉcó thể chờ ngoài trời tuyết.
Tôicùng Tạ phu nhân ngồi trong xe ngựa, mặc áo khoác dày, lại có bếpsưởi trong tay, cũng không cảm thấy lạnh. Hôm nay khí trời không tệ,có mặt trời, gió nhẹ ấm áp, chúng tôi có thể nghe được tiếng pháotruyền đến từ phía hoàng lăng xa xa. Tiếng pháo và tiếng kèn vangvọng trong sơn cốc vắng vẻ một lúc lâu, giống như cố nhân vì phảirời đi mà bồi hồi do dự. Dưới bầu trời quang đãng, chúng tôi có thểnhìn thấy ánh sáng chói mắt phản xạ từ đỉnh núi trắng như tuyếtphía chân trời, gió từ lưng chừng núi thổi tới, năm tháng xói mòntừng vách đá.
Bêncạnh không biết là xe ngựa nhà ai, trong xe truyền ra tiếng ho khan đứtquãng. Nha hoàn lo lắng khuyên nàng uống một ngụm nước.
Bảnnăng thầy thuốc của tôi vẫy gọi, cao giọng gọi với sang bên kia: “Chủtử nhà cô bị thương phổi, không phải cổ họng, uống nước cũng vô ích.Ở đây lạnh giá khô hanh, nên đưa cô ấy đến nơi ấm áp, ẩm ướt thìhơn.”
Bêncạnh yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một giọng nữ yếu ớt nhưng quenthuộc vang lên: “Có phải Tạ tiểu thư đấy chăng?”
LụcDĩnh Chi?
Tôivén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy trong chiếc xe ngựa cách đó khoảngnửa mét lộ ra một gương mặt tái nhợt, gầy gò. Xem ra cô ta thật sựbị thương không nhẹ.
Haichúng tôi đều xấu hổ, lạnh nhạt, không biết dây thần kinh nào trongđầu Tạ phu nhân đột nhiên đấu nhầm chỗ, bà nói với tôi: “Tiểu Hoa,con biết y thuật, chi bằng xem cho Lục tiểu thư xem sao?”
Mẹ conơi, toàn bộ thái y hoàng cung giờ đang vây quanh một mình cô ta, còncần thêm một người là con nữa sao?
Thếnhưng bà đã nói vậy, tôi đâm lao đành phải theo lao, không thể làm gìkhác ngoài ra tay xem bệnh cho tình địch.
LụcDĩnh Chi thật sự bị thương phổi, nhưng không phải quá nghiêm trọng,chỉ là hiện giờ thời tiết vừa lạnh vừa khô, vết thương của cô tachậm lành. Tôi kê cho cô ta một ít thuốc giảm nhiệt, nhuận phế.
LụcDĩnh Chi vốn là một cô gái tràn đầy sức sống, nay một thân đồ tangkhiến cô ta trông có vẻ yếu đuối, mỏng manh, hiển hiện dáng vẻ yêukiều. Cô ta thở gấp nói với tôi: “Phần ân tình này của Tạ cô nương,ta thật sự không biết phải báo đáp thế nào.”
Tônghĩ thầm: muốn báo đáp, dễ thôi, cách xa người đàn ông của tôi mộtchút là được.
LụcDĩnh Chi dùng tay ra hiệu, nha hoàn nâng tới một chiếc hộp gỗ tinhxảo.
“Tạ cônương, ta biết cô coi vàng bạc châu báu như rác rưởi…”
Ai nóivậy? Rõ ràng tôi rất yêu tiền nha!
“Vìvậy thứ trong hộp cũng không thể là vật tầm thường.” Lục Dĩnh Chicười nói: “Cô nương vì độc của vương gia mà hao tổn nhiều tinh thần,sức lực, Dĩnh Chi luôn ghi nhớ trong lòng, vô cùng kính nể cảm khái,cố gắng dùng tất cả sức lực tìm được hai thứ này, hy vọng có thểgiúp đỡ cô nương phần nào.”
TiêuHuyên nắm tay tôi: “Còn ta lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.”
ĐồngNhi đưa cơm tối vào, ba chúng tôi cùng nhau ngồi ăn, cảnh tượng nàygiống như trở về hai năm trước. Chỉ khác ở chỗ vị trí Đồng Nhi từngngồi trước kia là Vân Hương mà thôi.
NgheTiêu Huyên nói, sức khỏe của Trịnh lão tướng quân thật sự không tốt,dường như không còn nhiều thời gian. Tên nhóc Tiểu Trịnh này có thểtin cậy được, là một tướng tài, thế nhưng tính tình ngay thẳng, thôngminh nhanh nhạy, giảo hoạt âm hiểm lại không đủ, trấn thủ biên cươngcòn có thể, ở lại triều đình ngược lại sẽ là hại cậu ta. Cụcdiện hiện giờ hiển nhiên là do một mình Lục gia đảm đương.
TiêuHuyên trấn an tôi: “Đừng lo, còn có Tạ gia nhà nàng.”
“Nhàchúng ta?” Tôi không hiểu. Trong nhà chỉ có một mình đại ca là đànông, lại là một thư sinh hiền lành.
“Ta đãthương lượng với Tạ thái phó. Đường biểu huynh đệ của nàng, chỉ cầntuổi trẻ có tài, ta sẽ ra sức đề bạt. Nàng có mấy đường huynh thậtra tư chất đều vô cùng xuất chúng, xứng làm người tài.” Tiêu Huyênnói một cách tự tin: “Đương nhiên cũng không thể tự nhiên đẩy Tạ giatới trước ngọn giáo của Lục gia như vậy. Thế tộc Giang Nam, các bộTây Bắc, ta đều phải đề bạt nhiều hơn. Trước đây nàng từng thảo luậnvới ta chuyện thay đổi chế độ khoa cử, tuyển chọn nhân tài nhiềuphương diện, mở trường học, đẩy mạnh giáo dục cơ sở…”
Anh vôcùng hào hứng, mỗi khi nói đến kế hoạch trị quốc đều thao thao bấttuyệt, bỏ qua áp lực nhiều ngày qua. Tôi rất nhớ mong vẻ mặt bừngsáng này của anh, nhớ mong nụ cười hăng hái, phóng khoáng, tự tạinày. Hai mắt anh sáng như sao, gương mặt tuấn tú, khí thế uy nghi, đãtràn đầy phong thái đế vương.
Nóiđến đoạn đắc ý, Tiêu Huyên đứng lên, thong thả đi lại trong phòng. Tôingẩng đầu nhìn anh, giống như ngày hôm nay đã cùng mọi người nhìn vềphía đế vương tương lai trên bậc thang phía xa.
Caolớn, uy vũ, ngời sáng. Tương phản với sự tồn tại bé nhỏ, tầmthường của tôi. Tôi không am hiểu thi từ, không tinh thông sách sử, khôngbiết quyền mưu sách lược. Vì vậy tôi thật sự không cảm thấy kỳ lạvề cái nhìn buồn bực và khinh thường của Lục Dĩnh Chi dành cho tôi.
Cuộcsống chính là vô số đề bài lựa chọn đáp án, mỗi một sự lựa chọnđều liên quan đến cuộc sống tương lai. Nay thứ ở trước mặt tôi chínhlà bài toán hôn nhân, mà thời gian nộp bài đã như lửa cháy đến mông,còn tôi vẫn rối loạn không có đầu mối. Lợi thế trong tay không biếtnên đặt phía bên nào của cán cân.
Nghĩvậy, trên lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Mà Tiêu Huyên vẫn đắmmình trong kế hoạch lớn trong tương lai của mình, không chú ý tới.
Tôirất oan ức: “Chuyện này không phải lỗi của em, là tại bộ trang phụcnày! Anh xem, đây là thứ gì, em sắp thở không ra hơi nữa rồi!”
“Lẽnào ta không như vậy?” Tiêu Huyên day day huyệt Thái Dương: “Lẽ nào nàngmuốn ta moi trái tim ra cho nàng xem nàng mới yên tâm?”
Tronglòng tôi chua xót: “Em biết, em đều biết!”
“Nàngđã biết vì sao luôn không vui?” Tiêu Huyên thật sự không hiểu.
Tôirất thẳng thắn kêu lên: “Em không muốn chia xẻ anh với người phụ nữkhác! Em ghét Lục Dĩnh Chi! Ghét nụ cười của cô ta, ghét lời nóicủa cô ta, ghét ánh mắt cô ta nhìn em, ghét việc cô ta làm! Em càngghét anh nói ra tên của cô ta!”
TiêuHuyên ngạc nhiên im lặng một lát, sau đó mới nói: “Cô ta sẽ không cókhả năng vượt qua nàng. Nàng mới là người sẽ là mẫu nghi thiên hạ…”
“Đủrồi!” Tôi bịt tai giậm chân: “Điều em ghét nhất chính là phải nghe câunói như thế! Em ghét anh không hỏi ý kiến em đã tự mình quyết định!Em ghét anh tự cho rằng đã sắp xếp cho em một cách tốt nhất! Em ghétcái thứ mẫu nghi thiên hạ chết tiệt này! Em càng ghét nhìn anh ra vẻban cho em ân huệ to lớn! Em yêu anh là việc của em, em cũng không bắtanh phải báo đáp em như thế!”
“Khôngsai! Em họ Tạ! Em là người nhà họ Tạ! Tạ gia cũng chỉ là một quâncờ trong cuộc chơi chính trị của anh mà thôi. Nhưng em là một ngườisống, em sẽ không để bất cứ ai thao túng cuộc sống của em!”
TiêuHuyên túm lấy tôi, hơi thở nặng nề phả lên mặt tôi: “Ta đã nói, nàngkhông phải một quân cờ. Nàng là người ta yêu!”
Tôicười thê lương: “Nếu anh yêu em, anh nỡ để em vùi thân trong ván cờ nàyhay sao?”
TiêuHuyên kinh ngạc, tay buông lỏng ra.
Tôigiãy ra, cười khổ nói: “Em biết những lời đồn về em khi đó đều doLục gia gây ra, Lục Hoài Dân xúi giục khiến cả kinh thành dậy sóng,muốn mượn chuyện đó áp đảo Tạ gia. Anh và các đại thần đạt thànhhiệp nghị, bọn họ ủng hộ con gái Tạ gia làm hậu, anh sẽ nạp congái bọn họ vào hậu cung. Thế lực ba bên cân bằng, chính quyền củaanh mới có thể ổn định. Còn em, chỉ là một cô gái bình thường, emkhông biết mưu quyền, cũng không đủ độc ác, càng không có dã tâm.Trong hậu cung này, cho dù có sự bảo vệ của anh, em cũng không thíchứng được cuộc sống này! Em rất sợ! Anh biết không? Em rất sợ mộtngày nào đó em sẽ hận anh, em càng sợ một ngày nào đó anh sẽ hậnem! Em vô cùng muốn giữ lại những điều tốt đẹp giữa hai chúng ta,không muốn nó bị hiện thực ăn mòn!”
“Không.”Tôi nói: “Trước giờ em chưa từng nói anh làm sai! Em chỉ không tiếpnhận được con đường mà anh muốn em đi. Làm hoàng hậu, trách nhiệmquá trọng đại, em sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho anh mà thôi. Emkhông muốn dùng danh nghĩa tình yêu để chúng ta tiếp tục dằn vặtnhau!”
“TiểuHoa.” Tiêu Huyên nắm lấy tôi lay lay: “Lẽ nào nàng cam chịu quỳ gốitrước Lục Dĩnh Chi? Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta còn sống, ta sẽkhông để chuyện đó diễn ra, nàng nhớ kỹ điều này cho ta!”
Mũitôi cay cay, đôi mắt nóng bừng.
Đúngvậy, tôi biết. Lục Dĩnh Chi làm hoàng hậu, thế lực của Lục gia càngkhông có cơ hội vãn hồi. Ai làm hoàng hậu cũng được, chỉ mình LụcDĩnh Chi là không thể.
Tôihít sâu, nói: “Em không muốn làm hoàng hậu, em cũng sẽ không quỳ gốitrước Lục Dĩnh Chi hay bất cứ người phụ nữ nào khác. Em nói rồi, emkhông thích hợp với chiếc mũ phượng này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]