TiêuHuyên lập tức lấy khăn lau tay cho tôi, vừa lau vừa hỏi tôi có đau không. Thậtra canh chỉ còn hơi ấm, đâu có nóng, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà gật đầu,một cái gật đầu thật trịnh trọng. 
Anh hỏitôi có bằng lòng gả cho anh không. 
Mộtngười đàn ông hiện đang độc thân, đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng, si tình, caoquý, có lý tưởng, có hoài bão hỏi tôi có bằng lòng gả cho anh ấy không. 
Tôingẩng đầu nhìn trời xanh, cuối cùng Phật Tổ cũng hiển linh rồi? 
“TiểuHoa?” Ánh mắt Tiêu Huyên nhìn tôi có đến bảy, tám phần là bị tôi dọa choángváng. 
Tôicười với anh, anh cũng đáp lại tôi một nụ cười kinh hồn bạt vía. 
Tôinói: “Em không đồng ý.” 
“Cáigì?” Tiêu Huyên gào lên như bị chọc tiết. 
Tiểubinh ngoài cửa lại hô: “Vương gia, ngài sao vậy?” 
“Lại bịmèo cắn!” Tôi thay vương gia trả lời. 
TiêuHuyên kéo tôi lại, bắt tôi đối mặt với anh, rất nghiêm túc, rất chăm chú hỏi:“Vì sao không đồng ý?” 
“Khôngđồng ý thì không đồng ý thôi.” Tôi ngửi ngửi tay, thật sự toàn mùi canh gà. 
“Phảicó một lý do chứ!” Hiển nhiên Tiêu Huyên chưa từ bỏ ý định. 
“Vì saonhất định phải có một lý do. Không muốn kết hôn thì không gả cho anh thôi.” Tôicũng rất vô lý, dù sao lý do thật sự không tiện nói cho anh biết. 
Ngườicổ đại đính ước chẳng khác nào đính hôn, coi như là một. Đối với tôi mà nói,hiện nay tôi đang qua lại với Tiêu Huyên. Yêu nhau đã một năm (thìra đã lâu như vậy nha!),tuy rằng tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903825/quyen-3-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.