Tôingừng thở. 
Một lúclâu sau, giọng nói mệt mỏi của Tiêu Huyên truyền ra: “Hôm nay đến đây thôi, cácvị đã khổ cực rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” 
“Ngàymai còn phải duyệt quân, vương gia cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lý tướng quân cũngrất thức thời mà cáo từ. 
Lưu đạinhân kia vẫn còn cố chấp: “Vương gia, việc này…” 
“Ngàymai lại nói.” Tiêu Huyên đã mất hết kiên nhẫn. 
Mấy vịđại nhân đều hành lễ cáo lui. Tôi đứng sau bình phong, chờ bọn họ đi hết mớibưng chén thuốc đã lạnh vào. 
TiêuHuyên thả tóc sau lưng, y phục rộng rãi, lộ ra áo trong trắng tinh và một phầnlồng ngực cường tráng. Tuy cảnh sắc mê người, nhưng tôi không có tâm trạngthưởng thức. 
“Emmang thuốc tới.” Tôi nói: “Uống đi, vết thương còn hơi viêm đấy.” 
TiêuHuyên nhìn thật sâu vào mắt tôi, tôi không có biểu hiện gì, quay mặt sang chỗkhác. 
TiêuHuyên nhẹ giọng nói: “Ta nên làm gì bây giờ?” 
Tôi giảngu: “Uống thuốc chứ còn gì nữa, chẳng lẽ muốn em đút?” 
MắtTiêu Huyên bốc hỏa, bực bội cầm bát thuốc uống một hơi cạn sạch rồi đặt mạnhlên bàn. 
Tôiđứng ngẩn người một lúc, nhìn anh có vẻ không có gì muốn nói, tôi bĩu môi nói:“Em đi đây.” 
Vừaxoay người sang chỗ khác, một sức lực thật lớn bám lấy tôi, kéo tôi lại. Tôingã vào lòng anh, lập tức ngửi được hơi rượu nồng nặc. 
“Cứ thếđi? Nàng không có gì muốn nói?” Tiêu Huyên nắm lấy tay tôi, tôi bị anh nắm rấtđau. 
“Nói…Nói gì?” Tôi giật tay ra: “Em có nói hết lời cũng có tác dụng gì không?” 
TiêuHuyên giữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903826/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.