“Tỷphu…” Tiểu Trịnh nổi giận gầm một tiếng, kiếm trong tay điên cuồng khua lên,thích khách chắn trước mặt câu ta lập tức ngã xuống đất. 
Ngaylúc này, Việt Phong ném ra một quả đạn khói màu đỏ. 
Tôi đẩyThanh Nương trong tay ra, giang rộng hai tay, đỡ được thân thể đang nặng nề ngãxuống của Tiêu Huyên. 
Đauquá! 
Giốngnhư có thứ gì đó đang cuồng loạn xé rách lục ngủ ngũ tạng, cắn nuốt xương cốt,khiến từng dây thần kinh của tôi đau nhức. Tôi đau đến mức trước mắt biến thànhmàu đen, khó có thể hít thở. 
Máu củaanh lập tức thấm ướt y phục của tôi, dính chặt vào da, nóng rát. 
Thị vệđang nói gì đó, Việt Phong và Tiểu Trịnh đang nói gì đó, Đồng Nhi và ThanhNương cũng đang nói gì đó, nhưng lỗ tai tôi ù ù như có gió lùa qua, không ngheđược bất cứ thứ gì. 
Tôi ômchặt lấy Tiêu Huyên, thanh kiếm kia vẫn còn cắm trong ngực anh, vị trí cách timcó chút xa, điều này khiến trái tim đông cứng của tôi thoáng buông lỏng. 
“TiểuHoa…” Giọng nói mảnh như tơ của Tiêu Huyên gọi thần trí tôi trở về. 
ViệtPhong nhanh nhẹn ra tay cầm máu cho Tiêu Huyên. Tiêu Huyên còn chưa ngất đi,anh vẫn cố gắng chống chọi, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chăm chú vào mắt tôi,nhìn tôi vô cùng lo lắng. 
“Takhông sao.” Giọng nói của anh vừa mỏng manh, vừa run rẩy, như một chiếc đĩanhạc bị xước: “Nàng… Nàng cũng sẽ không sao…” 
TiêuHuyên không nói gì nữa, rõ ràng là không đủ sức. 
Gươngmặt anh trắng đến mức chuyển thành xanh mét, hơi thở gấp gáp, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903824/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.