Trở lạivương phủ, Liễu Minh Châu đang thắp hương khấn Phật, tôi không làm phiền nàng.Trong thư phòng của vương phủ có một tấm bản độ khu vực Xích Thủy, tôi liền nhờNguyễn Tinh giải thích thế cục cuộc chiến cho tôi nghe. 
Ba mặtthành bị bao vây, con đường duy nhất ở phía Nam cũng bị tuyết lở chặn đứng, tôicòn hoài nghi vụ tuyết lở đó có liên quan tới quân Liêu hay không. Phía TâyXích Thủy là nước Tần. Nước Tần nhiều đồi núi, ít bình nguyên, sản vật cằn cỗi,chính trị lại hủ bại, suy yếu đã lâu, phát triển và sản xuất hoàn toàn không ởcùng một trình độ với ba nước khác, toàn bộ đều dựa vào Lâm quốc để sống quangày. Một miếng gân gà như thế, ba nước xung quanh đều muốn ăn lại không cóđộng lực để ăn, vì vậy vẫn không mặn không nhạt kéo dài. 
Hôm naynước Liêu công kích Yến địa, bọn họ nhất định sẽ đóng cửa làm rùa rụt đầu,không quan tâm, Triệu đảng ở phía Nam chỉ hận không thể phái binh tiếp việnquân Liêu chứ đừng nói đến hỗ trợ. Ly quốc thì sao? Quá xa, thả một con bồ câubay đi, cả thành đều nhìn thấy. 
Tôinghĩ tới đây, không khỏi bật cười: “Ai nói lửa đạn không công thành thương mại,chúng ta quân tử thì đối phương tiểu nhân. Tiêu Huyên ơi Tiêu Huyên, ca thôngminh một đời, hồ đồ một thời.” 
NguyễnTinh không khỏi thanh minh cho cấp trên: “Xích Thủy trước giờ được thiên nhiênyểm trợ, tình huống năm nay đặc biệt…” 
Tôikhoát tay: “Quên đi, binh ít thì vây thành, binh nhiều thì ác chiến, nói chungtrận đánh này không thể nhìn ra thắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903812/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.