Vâythành ngày thứ mười lăm, nửa đêm đất lại rung lên lần nữa, lần này mạnh hơn lầntrước một chút, đèn cung đình trên mái hiên lay động rất lâu. Tôi bị giật mìnhtỉnh giấc, định xuống giường theo bản năng, thế nhưng chấn động qua đi, mặt đấtyên tĩnh lại. Tôi lo lắng chờ đợi một lúc lâu, lại bất giác ngủ thiếp đi.
Saurạng đông, bão tuyết bên ngoài càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng, khônghề có ý định ngừng lại, mà Tiêu Huyên vẫn không có tin tức gì. Ngay cả bọn họgặp hung hay cát, chúng tôi cũng không rõ.
Chúngtôi ở vương phủ đã phải ăn cháo và bánh bao trong bữa sáng, bên ngoài từ lâu đãcó người chết đói. Tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Nguyễn Tinh nói với tôi bắtđầu có người “dịch tử nhi thực*”, nước mắt tôi vẫn chảy xuống.
*Dịch tử nhi thực: cảnh tượng khi bị vây thành, dân trong thành gặp nạn đói,phải đổi con cho nhau để ăn thịt.
Tôikhông ra ngoài, sợ nhìn thấy sẽ đau lòng. Trước đây không phải chưa từng thấyngười chết, tuy nhiên, nhìn một người đang sống sờ sờ, một đứa trẻ ngây thơ cứvậy hao mòn chết đói, tôi sợ bản thân sẽ tâm thần phân liệt. Đồng thời cũng cảmthấy chính mình ích kỷ. Tôi có thể chia phần lương thực của mình cho những ngườibên ngoài, thế nhưng tôi muốn sống, tuy mỗi một miếng thức ăn đều là tội ác,thế nhưng, tôi còn muốn sống.
Tôimuốn sống để gặp lại Tiêu Huyên.
Hiệngiờ Liễu Minh Châu không bị bệnh, sắc mặt trắng bệch nhưng cố gắng không gụcngã, khiến tôi sinh ra một chút kính nể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903813/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.