Tôichưa được gặp Tiêu Huyên, trong lòng đương nhiên cảm thấy hụt hẫng. Trước khiđi, Liễu Minh Châu không gặp được Yến vương của nàng nên vẻ mặt cũng thất vọng.Tôi ngồi cùng một xe với nàng, thấy nàng cả ngày cầm một quyển thi từ, ánh mắtu oán, cau mày, thở dài. Aiz, tư vị yêu mà không có được tôi đã nếm qua từ lâu,lúc này thấy nàng ưu thương như vậy, tôi vô cùng đồng cảm. Cổ kim nội ngoại,phụ nữ thất tình đều cùng một hình thức, trong lòng mỗi người là một đống mảnhvỡ thủy tinh. Vận khí tốt sẽ gặp được một người đàn ông giúp họ gắn lại, vậnkhí không tốt thì đành DIY. (Do It Yourself)
Tôithực sự không chịu nổi tần suất mỗi một phút lại thở dài một lần của Liễu tiểuthư, nói với nàng: “Nếu cô thật sự thích người đó thì thẳng thắn nói ra. Nếungười đó cũng thích cô thì cả nhà cùng vui; nếu không thích, cô mau đi tìm mộtđóa hoa khác, đừng lãng phí tuổi xuân. Cô có tài, có mạo, có địa vị, hoàn toàncó thể gả cho một người đàn ông tốt.”
Liễutiểu thư sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một lúc, hiểu được lời tôi nói có lý.
Nàngnhỏ giọng nói: “Đương nhiên ta cảm thấy ta tài mạo xuất chúng, xuất sắc nhấttrong số nữ tử bên cạnh chàng. Nhưng chàng luôn qua loa với ta, cũng không đáplại. Nam nhân ấy mà, nữ nhân cảm thấy tốt, chưa chắc bọn họ đã cảm thấy tốt,thật sự không hiểu nổi.”
Tôicười: “Có lẽ duyên phận chưa tới.”
Liễutiểu thư ai oán hỏi trời xanh: “Duyên phận thật sự sẽ tới sao?”
Tôicũng không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vìđại tuyết chưa qua, từ Tây Dao tới Xích Thủy, chúng tôi đi hết tất cả mườingày. Bồ Tát phù hộ, một đường đến đây, ngoại trừ bánh xe bị lún một lần, tấtcả đều bình an. Đừng nói đến cướp đường, ngay cả lưu dân cũng không có mấyngười. Chỉ là, cả nghìn dặm mà bên ngoài cảnh tuyết vẫn chỉ như một nên vô cùngđơn điệu, buồn chán.
Lần nàyra ngoài, tôi vốn chỉ định mang theo Đồng Nhi. Vân Hương biết chuyện, chạy đếnchỗ tôi khóc lớn một hồi, nói tôi không cần cô ấy nữa, tôi dở khóc dở cười,đành phải mang cô ấy đi cùng. Cũng may tôi mang Vân Hương theo, sau khi tôi vàLiễu Minh Châu bàn luận quan điểm tình yêu, cô nàng bỏ qua vẻ cao ngạo, bằnglòng chơi đùa cùng chúng tôi, bốn cô gái liền hợp thành một bàn mạt chược đểgiết thời gian.
Đều nóimạt chược thua tiền cho người mới, Liễu Minh Châu lại thông minh, cái gì mà“thanh nhất sắc”, cái gì mà “giang thượng khai hoa”, cô nàng thắng đậm, còn bachúng tôi thua cháy túi. Nàng thắng được tiền, tâm tình tốt, liền nói: “Ngườita nói đen tình đỏ bạc, xem ra không sai nha!”
Tôi bithương nghĩ: không phải chứ? Khi đó Trương Tử Việt kết hôn tôi nên đi mua vé sốmới đúng.
Trảiqua một đường vui cười hỉ hả cùng chúng tôi, con người Liễu Minh Châu đã phóngkhoáng, hiền hòa hơn rất nhiều, thỉnh thoảng vẫn niệm thi từ nhưng thấy chúngtôi không ai hiểu liền ném sang một bên kể một số mẩu chuyện thú vị. Nàng làmột cô gái mười tám tuổi, vẻ trưởng thành, rụt rè chỉ là giả vờ. Hiện giờ vứtbỏ mối ràng buộc bản thân, dần dần bày ra một mặt ngây thơ, sống động.
Ngaykhi tôi thua sạch sành sành rồi lại chậm rãi thắng lại hai mươi lượng bạc vụn,cuối cùng chúng tôi cũng tới thành Xích Thủy.
Khácvới thành quân sự như Tây Dao, thành Xích Thủy tuy có tường cao kiên cố và sôngđào bảo vệ sâu rộng, nhưng bản thân tòa thành đã dựa vào sông núi, khung cảnhxinh đẹp, kiến trúc tinh xảo khéo léo, binh sĩ trong thành cũng không dày đặcnhư thành Tây Dao. Ngược lại, trên đường lớn rộn ràng du khách và thương nhân,không ít người tóc đỏ mắt xanh, mũi cao mắt sâu, điều này khiến tôi có ảo giáclà mình đã trở về Thai châu.
LiễuMinh Châu nói với tôi: “Tuy Xích Thủy không phải thành trì quân sự, nhưng nhữngtiểu thương buôn bán giữa Bắc Liêu và bồn địa đều phải đi qua đây. Từ chỗ chúngta qua núi tương đối dễ. Năm nay tuyết rơi ít hơn năm ngoái, đường dễ đi hơn,vì vậy càng náo nhiệt hơn.”
Xươngquận vương là một ông bác mập mạp, vẻ phong lưu khi còn trẻ đã bị mỡ trên ngườiđè bẹp gần như không còn. Ông ấy thân thiết đón tiếp chúng tôi, sau khi cẩnthận cảm ơn tôi lại gọi người tặng tôi vô số châu báu, rồi sắp xếp chúng tôi ởlại trong viện sát vách với con gái ông ấy.
Tiếpđó, tôi đã biết vì sao quận vương lại tốt tính, béo mập như thế. Đầu bếp củaphủ quận vương là người phía Nam, làm được những món ăn vô cùng ngon. Khi ởtrong kinh tôi đã từng được ăn cung yến, cảm thấy trình độ của đầu bếp nàykhông kém đầu bếp hoàng cung chút nào.
Tiệctẩy trần đêm đó cả khách cả chủ đều vui vẻ. Quận vương phi đã qua đời nhiềunăm, ông bác không tái hôn, chỉ có một mình cô con gái bảo bối là Liễu MinhChâu, đương nhiên hy vọng nàng được gả vào chỗ tốt. Vì vậy, trên bàn tiệc khôngkhỏi nói bóng nói gió hỏi tôi xem Tiêu Huyên có sở thích gì đặc biệt, bên cạnhcó người phụ nữ nào khác hay không.
Tronglòng tôi nghĩ trước mặt ông không phải có một người hay sao, thế nhưng ngoàimiệng vẫn nói: “Vương gia say mê công vụ, trong lòng không còn chuyện gì khác,cũng không nghe nói vương gia có hồng nhan tri kỷ nào.”
Ông bácliên tục thở dài: “Người trẻ tuổi, muốn lập sự nghiệp là tốt, nhưng ông cha cócâu “thành gia lập nghiệp”, trước nên thành gia rồi mới lập nghiệp, giống nhưchiến tranh, phải có một hậu phương kiên cố vững chắc mới có thể anh dũng chiếnđấu ở tiền phương, không phải sao?”
Tôicười gượng liên mồm nói đúng vậy.
LiễuMinh Châu đỏ mặt: “Cha, cha đừng nói nữa. Việc này con đã nghĩ rõ ràng rồi, cóđược là may mắn của con, không có được cũng là mệnh của con. Thiên hạ cũngkhông phải chỉ có mình Yến vương là nam nhân.”
Ông bácvỗ đùi nói: “Con biết cái gì? Thiên hạ nhiều nam nhân, thế nhưng ngay cả tháitử cũng không so được với Yến vương! Tướng mạo tài tình như vậy, trên đời cóthể tìm được mấy người như thế?”
LiễuMinh Châu đỏ đến tận cổ: “Con mặc kệ Yến vương danh vang đến đâu, hiện giờ conchỉ muốn tìm một người đối xử tốt với con. Yến vương tốt, thế nhưng rõ ràngchàng không đặt con trong lòng, con cứng rắn đưa tới cửa cũng chỉ chuốc lấynhục. Cha nhẫn tâm hay sao? Cha nhẫn tâm nhìn con bị trượng phu vắng vẻ, mộtmình phòng không hay sao?”
Ông báckhông nói gì nữa, suy nghĩ một lúc lâu chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài.
LiễuMinh Châu lau nước mắt, kiên định nói: “Con sẽ không lãng phí bản thân nhưthế!”
Anh Huệhuyện chủ này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ Anh Huệ.
Ngàytiếp theo, tôi xem bệnh ở chân cho Xương quận vương. Thật ra cũng không phảibệnh gì nặng. Khi ông ấy còn trẻ, lúc đi săn thú bị ngã gãy xương đùi, gãyxương nghiêm trọng, tuy không đến mức bất tiện cho hành động sau này nhưng mỗi khitiết trời chuyển lạnh sẽ rất đau đớn.
Loạibệnh này không phải chỉ uống chút thuốc là có thể khỏi, mà cần điều trị lâudài. Tôi nể mặt ông ấy đã tặng một số tiền lớn, lại phái người lên núi háiTuyết Liên nên cũng vô cùng nghiêm túc đối với bệnh thấp khớp của ông ấy,nghiên cứu chế tạo một vài loại dược mới. Có loại để ngâm, có loại để xoa bóplại có loại để bôi, sau đó mỗi ba ngày châm cứu một lần.
Bất kểlà châm cứu hay xoa bóp, đương nhiên đều do chính tay tôi chăm sóc. Một cô gáitrẻ như tôi bóp chân cho một ông bác, dù sao cũng có chút bất nhã, cũng mayLiễu Minh Châu luôn đi cùng, ở bên cạnh tham quan học tập, làm một trợ thủ. Nửatháng sau, tôi chỉ cần lo phần châm cứu, những việc còn lại do Liễu tiểu thư tựmình làm, tận hiếu với cha.
Châncủa Xương quận vương dần dần tốt hơn, chẳng những không đau nữa mà còn chạynhảy được, vì vậy luôn miệng khen tôi, lại tặng một đống châu báu tơ lụa, cònviết chữ lưu niệm cho tôi. Ông bác nhiệt tình như thế khiến tôi cũng thậtngượng ngùng, dù sao cũng không phải bệnh gì nặng.
Ngườiđược Xương quận vương phái đi hái Tuyết Liên trở về báo cáo, nói năm nay tuyếtmỏng, Tuyết Liên đều chưa nở.
Tôikhông khỏi thất vọng, mùa xuân miền Bắc đã sắp tới, đến lúc đó Tuyêt Liên lạicàng không nở. Ông bác an ủi tôi, lại phái người đi tìm kiếm ở những nơi lạnhhơn.
Khinhóm người này xuất phát ngày thứ tư, tôi nhận được một phong thư, một phongthư đến từ Yến vương.
Anh ấycòn biết viết thư cho tôi? Ăn nhầm phải cái gì hay sao? Tôi buồn bực mở ra:
“TiểuHoa, muội dám chạy xa như thế mà không báo với ta một tiếng, gần đây muội càngngày càng coi trời bằng vung rồi!”
Eh?
Tôi đểsát vào mắt nhìn kỹ, không sai, là chữ của Tiêu Huyên. Từng chữ no đủ, nét chữcứng cáp, giấy trắng mực đen, vô cùng bắt mắt.
“Đi chỗnào không đi, lại tới Xích Thủy? Năm nay chỗ đó không an ổn. Bắc Liêu đang điềubinh về đó, muội về đây ngay cho ta! Nếu không ta sẽ lột da muội!”
Tôinghẹn họng nhìn trừng trừng, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vừa nổigiận lôi đình vừa viết thư của người kia.
Sự tìnhthật sự nghiêm trọng như thế sao, chiến tranh đã bắt đầu rồi sao?
Ngườitruyền tin là cậu trai trẻ Nguyễn Tinh, cậu ta nghiêm túc nói với tôi: “Hômtrước Liêu quân đột nhiên mất tung tích trong sa mạc, vương gia vô cùng lolắng, muốn thuộc hạ đưa cô nương về.”
Tôi suyđoán theo hướng tốt: “Hay là bọn chúng gặp chuyện không may trong sa mạc?”
NguyễnTinh không khỏi bật cười: “Đó là mười vạn đại quân đấy ạ.”
Tôinhún nhún vai: “Tôi chưa bao giờ đánh giặc, nhưng tôi biết quân số đều đượcphóng đại. Có khoảng sáu vạn quân đã là nhiều rồi.”
NguyễnTinh nói: “Thế nhưng thủ vệ quân của Xích Thủy chỉ chưa tới một vạn.”
Tôithấp thỏm bất an đi tìm Xương quận vương. Ông bác béo như Phật, làm việc cũngnhư Phật, việc gì cũng lạc quan, ngoại trừ cô con gái yêu quý ra thì không quáquan tâm đến chuyện gì. Nhưng lần này ông ấy cũng nhận được thư của Tiêu Huyên,cuối cùng cũng hoảng lên, Xích Thủy không phải yếu địa quân sự, lại có vị tríhiểm yếu, nhiều năm qua rất bình yên, hôm nay chiến hỏa đốt tới cửa nhà, ngaycả một chút chuẩn bị ông ấy cũng không có.
Chúngtôi có thể vỗ mông bỏ đi, nhưng dân cư trong thành phải làm thế nào? Hơn mườivạn người đang ở đây, là một tòa thành lớn, giờ phải di chuyển toàn bộ, đâu códễ như Kỷ Băng Hà?
Lúcnày, loại người không có tài năng quân sự của tôi vô cùng đau đầu. Thường ngàyXương quận vương cứ mơ mơ hồ hồ, hiện giờ cũng phải tỉnh táo lại, lập tức quyếtđịnh: “Còn xin Mẫn cô nương mang theo tiểu nữ đi trước…”
Lời cònchưa dứt, Liễu Minh Châu đã kêu lên: “Cha, còn cha thì sao?”
Xươngquận vương cười khổ: “Ta là người đứng đầu toàn thành, đương nhiên phải ở lạiđây.”
LiễuMinh Châu sửng sốt, sau đó che mặt khóc lên: “Mẫu thân mất sớm, cha và nữ nhisống nương tựa nhau nhiều năm, hôm nay cha muốn nữ nhi bỏ lại một mình ngài đểcầu đường sống. Chuyện bất hiếu bất nghĩa bậc này con không làm được!”
Xươngquận vương chấn động toàn thân, ôm con gái, cùng nhau khóc rống lên.
Tôi vàNguyễn Tinh liếc mắt nhìn nhau. Hai cha con nhà này nên đi diễn hài kịch mớiđúng.
Bọn họkhóc lên là sẽ không ngừng, tôi đành ngắt lời: “Quận vương, huyện chủ, chuyệncòn chưa đến mức đó, đừng khóc vội. So với ở đây khóc, chi bằng nghĩ một cáchgiải quyết đi. Tuyết rơi đã lấp kín con đường phía Đông Nam, viện quân củavương gia nhất thời không đến được, chúng ta phải tự cứu mình trước.”
Xươngquận vương phục hồi tinh thần: “Đúng vậy! Luyện binh nghìn ngày, dùng binh mộtthời. Ta đây đi sắp xếp.”
Tôi lạinói với Liễu Minh Châu: “Tôi biết huyện chủ không đành lòng rời khỏi phụ thân,thế nhưng cô ở lại sẽ khiến quận vương phải bận tâm về sự an nguy của cô, vướngtay vướng chân. Chi bằng cô đi cùng tôi vào núi trốn một chút.”
Ngaythời khắc mấu chốt, đầu óc nàng đột nhiên đặc lại, nói chắc như đinh đóng cột,như anh hùng nghĩa sĩ cách mạng: “Ta muốn sống chết cùng cha!”
Bà nộicủa tôi ơi, đây là lúc để dở chứng hay sao? Tôi và Nguyễn Tinh len lén đạt đượchiệp nghị, đến thời khắc quyết định, cho dù nàng có phản kháng cũng đánh ngấtrồi khiêng đi.
Chúngtôi vốn có kế hoạch sẽ lên đường ngay trong ngày, ai ngờ khi đang thu dọn hànhlý được một nửa, trời đột nhiên nổi gió to, tuyết buông xuống. Trời muốn giữngười, người không còn biện pháp, đành phải tiếp tục chết dí ở chỗ cũ, thầm antâm rằng khí trời không tốt, quân Liêu cũng không tiến quân được.
Khôngngờ tuyết rơi liên tiếp bốn ngày không ngừng, sau đó lại truyền đến tin tức,nói đoạn đường núi vào bồn địa phía trước xảy ra tuyết lở, lấp kín đường. Độiquân Xương quận vương phái ra vận chuyển lương thực qua quan khẩu cũng bị chặnở đầu bên kia, chưa biết sống chết thế nào.
NguyễnTinh thu được chim truyền thư, nói với tôi: “Vương gia vô cùng lo lắng cho sựan toàn của cô nương, muốn thuộc hạ nhanh chóng đưa cô nương trở về.”
Tôinói: “Nguyện vọng của anh ấy là tốt, thế nhưng cũng phải nghĩ đến thực tế. Hiệngiờ chúng ta có thể chạy đi đâu?”
Nàng lolắng hỏi tôi: “Nếu thật sự xảy ra chiến tranh thì làm sao bây giờ?”
Tôicười khổ: “Thì chạy thôi.”
LiễuMinh Châu ủ ê cau mày: “Ta đã xem nhiều sách sử truyện ký, nữ tử phá thành vongquốc một khi bị bắt, vận mệnh đợi nàng thật sự sống không bằng chết. Ta đã hạquyết tâm, nếu rơi vào tay người Liêu, nhất định sẽ lập tức tự vẫn.”
Ai ya,thật là đọc nhiều sách quá nên hồ đồ rồi. Tôi vội vàng trấn an nàng: “Đừng nghĩnhiều như vậy, cùng lắm thì lấy khăn che mặt lại là được.”
LiễuMinh Châu phiền muộn đến mức không ngủ được, tôi liền dứt khoát bảo nàng cầmgối sang nói chuyện phiếm cùng tôi, Vân Hương cũng tới giúp vui. Bên ngoàituyết bay tán loạn, bên trong ba cô gái trùm chăn nói chuyện, trong lúc thìthầm, những lo lắng ưu sầu mấy ngày nay cũng bớt đi nhiều.
VânHương hỏi tôi: “Tỷ, vì sao Liêu quốc không đi đánh thành Tây Dao mà lại đánh ởđây?”
Tôi suynghĩ một chút rồi nói: “Tây Dao là thủ phủ của Yến địa, lại là nơi trọng điểmquân sự, đâu có thể nói đánh là đánh? Xích Thủy gần biên giới, phía Bắc tiếpgiáp sa mạc, không có thành trì nào khác phòng ngự, mà phía Nam lại là một conđường quan trọng để thông với nội địa. Chiếm được Xích Thủy, Yến địa sẽ gặpnguy hiểm.”
LiễuMinh Châu lộ vẻ khen ngợi, liên tục gật đầu.
VânHương lại hỏi: “Vậy vì sao trước đây không đấnh, mà phòng ngự trong thành lạikém như vậy?”
Tôinhìn sang Liễu Minh Châu. Nàng rất bất đắc dĩ nói: “Xưa nay có lệ, lửa đạnkhông công thành thương mại. Hơn nữa, quân Liêu muốn đến đây phải xuyên qua samạc, nơi đó cực kỳ nguy hiểm, trong bán kính ngàn dặm không có một ngọn cỏ, mùahè khốc liệt, mùa đông hạ bão tuyết. Năm nay vừa đúng lúc tuyết rơi khôngnhiều, quân Liêu vừa có thể hành quân, vừa có thể đun tuyết thành nước, vìvậy…”
Tôitiếp lời: “Nhân sự trên kinh thành đang biến động khiến vương gia bận đến sứtđầu mẻ trán, cũng không nghĩ tới chuyện quân Liêu bất ngờ đột kích trong mùađông.”
VânHương suy nghĩ một chút, nói với chúng tôi rất kiên định: “Các tỷ tỷ đừng sợ,muội tin vương gia tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ ngày mai việnquân sẽ tới đây cũng nên!”
Tôicười cười: “Hy vọng là như vậy.”
Chúngtôi lại bàn luận vài câu nữa rồi chen nhau ngủ chung một giường.
Dườngnhư mới chỉ vừa nhắm mắt lại, tôi đã bị một tiếng nổ ầm ầm đánh thức. Mở mắt,ngoài trời mới tảng sáng, Vân Hương và Liễu Minh Châu vẫn còn ngủ say ở bêncạnh. Tôi khoác áo đứng dậy, đi ra ngoài. Còn chưa đi tới cửa, lại nghe thấymột tiếng ầm ầm từ xa xa truyền đến, mặt đất rung rung.
Đẩy cửara, gió lạnh thấu xương ùa đến mãnh liệt, tôi nổi một lớp da gà. Tiếng hò hétvà tiếng kêu sợ hãi như thật như ảo, chỉ có mùi lưu huỳnh bay tới chóp mũi làchân thật nhất.
Tôi vộixoay người vào phòng, chạy tới trước giường lay Vân Hương và Liễu Minh Châudậy.
“Dậymau! Chiến tranh rồi!”
VânHương mơ màng dụi mắt, Liễu Minh Châu vẫn phản ứng nhanh hơn, sắc mặt lập tứctái nhợt, giày cũng chưa đi, chạy ra ngoài bất chấp tất cả.
Tôi vộivàng kêu lên: “Cô định đi đâu?”
“Ta đitìm cha!”
“Aiz,cô đứng lại!” Tôi vội vã kéo nàng lại: “Cha cô hiện giờ nhất định đang chỉ huycầm cự bên ngoài, cô đi ra đấy không phải gây thêm phiền phức cho ông ấy sao?”
Tôi kéonàng quay về phòng, phủ thêm áo cho cô ấy, bình tĩnh nói: “Bình tĩnh lại trướcđã, chúng ta chỉnh đốn lại rồi tới đại sảnh. Cô tụ tập tất cả gia đinh lại, yêucầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để rút lui. Tôi đi tìm Nguyễn Tinh.”
“Thuộchạ ở đây.” Giọng nói của Nguyễn Tinh truyền đến từ bên ngoài. Cậu ấy không tiệnvào phòng.
Tôi lậptức hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”
“QuânLiêu đến vào khoảng nửa đêm, khi đó gió tuyết chưa ngừng nên không ai chú ýtới. Trời vừa sáng thì bọn chúng đã ẩn nấp tiến tới quá gần.”
“Có giữđược không?” Trái tim tôi thắt chặt, Liễu Minh Châu cũng sống chết nắm lấy taytôi.
NguyễnTinh thấp giọng nói: “Tường thành kiên cố, trước mắt vẫn cầm cự được.”
LiễuMinh Châu thở ra một hơi, tôi lại nói: “Nhỡ may vây thành thì sao? Đại tuyết ởphía Đông cản trở đường đi, lương thực dự trữ trong thành không nhiều, tối đachỉ được hơn mười ngày.”
NguyễnTinh nói: “Vương gia đã dẫn quân tới.”
Tôi kêuto: “Vương gia phái quân tới hay tự mình dẫn quân?”
“Tựmình dẫn quân.”
“Chuyệnnày, chuyện này…” Tôi thật sự giật mình: “Lý tướng quân đâu? Sao vương gia lạitự mình tới?”
NguyễnTinh nói: “Bởi vì lần này Vệ Đô vương của nước Liêu dẫn quân, thực lực khôngthể khinh thường, mà Xích Thủy lại không thể thất thủ.”
Lòngtôi rối như tờ vò, ngàn dặm xa xôi mang quân đi trong cơn bão tuyết, thân thểanh ấy có chịu được không?
NguyễnTinh nghiêm trang nói: “Cô nương yên tâm, Nguyễn Tinh đã được vương gia căndặn, sẽ sống chết bảo vệ ngài.”
LiễuMinh Châu nghe vậy nghi hoặc liếc mắt nhìn tôi. Lúc này tôi chẳng có tâm tríđâu mà giải thích với nàng, vội vàng giục mọi người thay quần áo.
Tôi đểlại Liễu Minh Châu sắp xếp trong vương phủ, mang theo Vân Hương và Nguyễn Tinhra ngoài xem.
Thànhcòn chưa phá, thế nhưng đầy đường là dân chúng sợ hãi bỏ chạy, đồ vật bị vất bỏkhắp nơi, tiếng trẻ con khóc gọi cha mẹ vang vang. Dù tuyết đã ngừng nhưng giólạnh vẫn mạnh như trước, thổi tôi nghiêng ngả.
Xươngquận vương mang binh lên tường thành chống đỡ kẻ thù bên ngoài, chúng tôi chỉgặp được một thủ hạ của ông ấy. Binh sĩ đó nói với Nguyễn Tinh: “Quân Liêu côngthành, khí thế cũng không mãnh liệt, dường như còn đang ép chúng ta đầu hàng.”
Trêngương mặt còn chút non nớt của Nguyễn Tinh lộ vẻ chín chắn, cao thâm: “Bọnchúng từ xa đến, cũng đang trong tình trạng kiệt sức, lại đoán chắc vương giakhông thể đến trong chốc lát nên muốn vây thành ép hàng.”
Tôilạnh giọng nói: “Muốn an nhàn ngồi ngoài thành đợi đến lúc chúng ta mở rộngcửa? Có phải đã quá “hung hữu thành trúc*” hay không.”
*Hung hữu thành trúc: Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ trước khivẽ cây trúc thì trong trí nhớ đã hiện lên hình ảnh của cây trúc.thường dùng để ví về trước khi làm việc đã có chủ ý, hoặc tinchắc thành công.
“Vệ Đôvương đó trước giờ luôn tự phụ quả quyết, đây là tác phong của hắn.”
Tôi hỏibinh sĩ kia: “Dự trữ trong thành thế nào?”
Cậu tado dự một chút rồi nói: “Dù đã có chuẩn bị, nhưng hiện giờ đang là mùa đông,đội vận chuyển lương thực lại bị tuyết lở cản trở…”
Tôingắt lời nói dài dòng của cậu ta: “Rốt cuộc là thế nào?”
Ngườikia khó xử nói: “Nhiều nhất chỉ được mười ngày.”
Tôi lạihỏi Nguyễn Tinh: “Khi nào vương gia tới đây?”
NguyễnTinh nhìn trời một chút: “Nếu trời không đổ tuyết nữa, đại khái cũng trên dướimười ngày.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]