Chúngtôi náo loạn đến tận khuya, Giác Minh vốn la hét muốn đón giao thừa, kết quảkhông chờ được, ngủ gật trước. Bọn Vân Hương liền ôm thằng bé về phòng.
Tôikhông muốn ở trong phòng buồn bực, mở cửa ra ngoài đi dạo một lúc.
Buổitối, tuyết lại rơi một chập, trải một tầng không dày không mỏng trong sân, tôivén váy giẫm lên mặt tuyết, để lại một chuỗi dấu chân. Trên cành cây treo mộtngọn đèn màu đỏ, đậm sắc vui mừng, lúc này đang chập chờn trong gió, ánh lửayếu ớt. Xa xa truyền đến một tràng pháo nổ, có xu hướng càng ngày càng tưngbừng, thỉnh thoảng lại có một bông pháo hoa rực rỡ xòe nở trên bầu trời, tô đậmvẻ quyến rũ, diễm lệ cho màn đêm.
Trờiđất ngập trong sự hưng phấn, hoan lạc chào đón giao thừa sắp đến, lại càng nổibật sự vắng vẻ quạnh quẽ của viện nhỏ chỗ chúng tôi. Tôi đứng trong tuyết, cảmthấy sự cô đơn tịch mịch như từng luồng khí lạnh rót vào cơ thể, không khỏirùng mình một cái.
Cuốicũng vẫn là một kẻ tha hương.
“Saolại sầu mi khổ kiếm như vậy?” Một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên làm tôigiật mình.
Tôixoay người lại. Nơi cửa viện không xa, Tiêu Huyên đang mỉm cười đứng đó.
Bóngđêm rất tốt, ánh tuyết mờ nhạt, nụ cười của anh thật mờ ảo, không cách nào nhìnrõ ràng.
TiêuHuyên chậm rãi đi tới, nhìn tôi chằm chằm, lại không nói gì. Hai chúng tôi nhìnnhau thật lâu, cuối cùng tôi mở miệng trước, nói: “Năm mới phát tài.”
TiêuHuyên bật cười, bất đắc dĩ nói: “Nên chúc muội phát tài mới đúng.”
Tôinhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903810/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.