Chúngtôi náo loạn đến tận khuya, Giác Minh vốn la hét muốn đón giao thừa, kết quảkhông chờ được, ngủ gật trước. Bọn Vân Hương liền ôm thằng bé về phòng.
Tôikhông muốn ở trong phòng buồn bực, mở cửa ra ngoài đi dạo một lúc.
Buổitối, tuyết lại rơi một chập, trải một tầng không dày không mỏng trong sân, tôivén váy giẫm lên mặt tuyết, để lại một chuỗi dấu chân. Trên cành cây treo mộtngọn đèn màu đỏ, đậm sắc vui mừng, lúc này đang chập chờn trong gió, ánh lửayếu ớt. Xa xa truyền đến một tràng pháo nổ, có xu hướng càng ngày càng tưngbừng, thỉnh thoảng lại có một bông pháo hoa rực rỡ xòe nở trên bầu trời, tô đậmvẻ quyến rũ, diễm lệ cho màn đêm.
Trờiđất ngập trong sự hưng phấn, hoan lạc chào đón giao thừa sắp đến, lại càng nổibật sự vắng vẻ quạnh quẽ của viện nhỏ chỗ chúng tôi. Tôi đứng trong tuyết, cảmthấy sự cô đơn tịch mịch như từng luồng khí lạnh rót vào cơ thể, không khỏirùng mình một cái.
Cuốicũng vẫn là một kẻ tha hương.
“Saolại sầu mi khổ kiếm như vậy?” Một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên làm tôigiật mình.
Tôixoay người lại. Nơi cửa viện không xa, Tiêu Huyên đang mỉm cười đứng đó.
Bóngđêm rất tốt, ánh tuyết mờ nhạt, nụ cười của anh thật mờ ảo, không cách nào nhìnrõ ràng.
TiêuHuyên chậm rãi đi tới, nhìn tôi chằm chằm, lại không nói gì. Hai chúng tôi nhìnnhau thật lâu, cuối cùng tôi mở miệng trước, nói: “Năm mới phát tài.”
TiêuHuyên bật cười, bất đắc dĩ nói: “Nên chúc muội phát tài mới đúng.”
Tôinhướng mày: “Sao? Chẳng lẽ vương gia tới đưa tiền lì xì cho tiểu nữ?”
TiêuHuyên thật sự lấy một phong bao lì xì từ trong người ra đưa cho tôi: “À, cầmđi.”
Tôithấy tiền sáng mắt, tủm tỉm cười nhận lấy, miệng đầy những lời nói may mắn:“Nhị ca, năm mới mạnh khỏe, vạn sự như ý, tiền vào như nước…”
TiêuHuyên đột nhiên nói: “Chúng ta đã ba tháng lẻ tám ngày không gặp đúng không?”
Tôisửng sốt: “Phải không? Lâu vậy rồi sao?”
Một kẻnhàn rỗi như tôi đếm số ngày còn hiểu được, một vương gia bận tối mắt tối mũinhư anh ấy nhớ cái này làm gì?
“Batháng lẻ tám ngày, vừa tròn chín mươi chín ngày, nếu nhị ca bỏ công gấp chínmươi chín con hạc giấy, rất nhiều nguyện vọng có thể thực hiện rồi.”
TiêuHuyên cười hỏi: “Ví dụ như?”
Tôikhông cần nghĩ ngợi: “Ví dụ như hy vọng bệnh đau đầu trúng gió của Liễu tiểuthư sớm ngày khỏi hắn.”
Lời vừara khỏi miệng, tôi lập tức hối hận đến mức muốn cắn rụng đầu lưỡi, bởi vì tôinhìn thấy trên mặt Tiêu Huyên nở một nụ cười tươi rói đắc ý tràn đầy tự mãn,giống như thợ săn nhìn thấy con mồi nhảy vào trong cái bẫy của mình.
Anh ấythật vui vẻ: “Thì ra vì vậy bấy lâu muội mới không đến vương phủ.”
Tôicứng nhắc trả lời: “Đúng vậy. Nơi ở của bệnh nhân nhiều uế khí, muội là thanhniên tốt, cần gì phải vô duyên vô cớ chọc bệnh vào mình. Nhưng chính vương giaphải cẩn thận nha, có một số loại bệnh rất quấn thân, ngài phải gánh vách đạinghiệp khôi phục Đông Tề, nghìn vạn lần đừng có ngã xuống trước lúc đó.”
TiêuHuyên càng thấy tôi cay nghiệt như thế lại càng vui vẻ, bước đến gần thêm vàibước: “Vì sao ta phải sợ nhiễm bệnh, cô ta dưỡng bệnh của cô ta, ta bận chuyệncủa ta, ta cũng đâu có gặp cô ta.”
Tronglòng tôi dâng lên một niềm vui khó hiểu, vội vàng kiềm chế, cái miệng lại tựđóng tự mở theo ý của nó: “Vậy sao? Vương gia thật không làm hết chức trách củachủ nhà, cô nương người ta một mình bệnh tật xa nhà, lẻ loi cô đơn, sao vươnggia có thể làm như không thấy, không tới an ủi người ta vài câu?”
TiêuHuyên nhìn thẳng vào tôi, cười lạnh lùng: “Nói thật có đạo lý. Muội đột nhiênhiểu chuyện như thế, xem ra Tống tiên sinh nhà muội dạy dỗ muội rất tốt.”
Tôi bịchọc giận, đáp lại anh ấy bằng một nụ cười như hoa nở: “Đúng vậy, Tử Kính cadạy muội rất nhiều chuyện.”
Tuy ánhsáng mờ mịt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt Tiêu Huyên lại càng trở nên thâmthúy, khí lạnh trên người anh toát ra khiến tôi không khỏi run run, thoáng lùilại một bước.
Cũngmay ánh mắt như băng lạnh ngàn năm của Tiêu Huyên chỉ chợt lóe lên rồi biếnmất, anh bất đắc dĩ cười khổ: “Hai chúng ta làm sao thế này? Thật vất vả mớitrò chuyện được với nhau một lúc, lại mới chỉ hai ba câu giương cung bạt kiếm.”
Tôi lẩmbẩm: “Chuyện này có thể trách muội sao? Chủ đề này là ca khơi mào trước. Canghĩ muội muốn đàm luận chuyện chán ngắt này giữa đêm giao thừa sao?”
TiêuHuyên lộ ra nụ cười xấu xa: “Muội xem bệnh cho Liễu tiểu thư đi, giá quá cao tatrả không nổi, muội còn có linh đan diệu dược nào khác không?”
Tôicũng cười gian xảo, rung đùi đắc ý: “Thế nào? Cuối cùng cũng chịu không nổi nữamuốn tiễn khách rồi? Người ta cũng là một mỹ nhân nũng nịu chủ động đưa đến tậncửa nha. Nhị ca đã tuổi này rồi, bên cạnh không có nữ nhân cũng không tốt, từgóc độ y học mà nói, muội đề nghị ca nên có cách giải tỏa thích hợp…”
TiêuHuyên dùng một tay kéo mạnh tôi tới trước mặt anh, quán tính khiến tôi đụng vàongười anh, tiếp xúc thân thể và hơi thở của anh cùng lúc đập vào mặt. Trái timtôi lập tức bãi công, toàn thân cứng nhắc như một khúc gỗ.
Anh ấymuốn làm gì? Kết quả, Tiêu Huyên nở nụ cười. Hơi thở nhào vào mặt tôi, dườngnhư mang theo luồng điện, khiến da mặt tôi tê rần, đầu óc hỗn loạn như hồ dán.
Trongbóng tối, anh ấy cười giảo hoạt đắc ý như thực hiện được gian kế, bàn tay đặttrên lưng tôi cũng thả lỏng một chút, chuyển thành quấn quanh eo tôi.
Tôi lấylại tinh thần, cũng híp mắt cười, đột nhiên vươn tay chọc vào huyệt tê trêncánh tay Tiêu Huyên, Tiêu Huyên giật mình buông lỏng tay, tôi lập tức thoátthân.
“Muội…”Tiêu Huyên vừa ngạc nhiên vừa bực bội: “Tống Tử Kính thật sự dạy muội không ít!”
Tôi đắcý cười cười: “Muội là cao đồ của huynh ấy đấy nha!”
Thật rađiểm huyệt tôi chỉ học được chút ít, lực tay không đủ, hiệu quả bình thường.Lần này nếu không phải Tiêu Huyên sơ sẩy buông lỏng tay, tôi nào có thể thoátthân dễ dàng như vậy?
TiêuHuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Mà thôi, nói chính sự đi. Qua năm mới muội bớt chútthời gian tới vương phủ một chuyến, bất kể muội dùng phương pháp gì, chỉ cần cóthể khiến Liễu Minh Châu quay về thành Xích Thủy của cô ta là được, điều kiệngì ta cũng đáp ứng muội.”
Tôicười rất đê tiện: “Dùng cách gì cũng được? Vậy muội gọi xe ngựa, ca trực tiếpđóng gói nàng ném lên xe là được.”
TiêuHuyên liếc mắt nhìn tôi khinh thường: “Nữ nhân kia như da trâu ướp đường, chạmvào một cái là không vẫy ra được, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
Tôinói: “Ca có thể nghĩ lại, cưới nàng là ca chiếm được toàn bộ khu vực thành XíchThủy rồi. Được vợ lại được cả binh lính, buôn bán thật có lời.”
“Buônbán?” Tiêu Huyên cười khẩy: “Ta không bán mình.”
Tôi vốnđịnh nói rất nhiều lúc không phải do anh ấy quyết định có bán hay không, nhưnglời nói đến miệng lại nuốt xuống. Thật vậy, giao thừa rồi, đông đi xuân đến,phải nói nhiều lời dễ nghe mới đúng.
“Muộiđi xem bệnh cho cô ta là được.” Tôi nói: “Có ca phối hợp, tiễn bước cô ta khôngkhó, vai phản diện cứ để muội diễn. Nhưng… ca đến chỉ để nói chuyện này?”
TiêuHuyên cười cười, giọng nói mềm nhẹ, ôn hòa: “Thật ra ta muốn đến nhìn muội.”
Tôi chỉcảm thấy trái tim bị thứ gì đó đụng phải, cứng nhắc nói: “Muội, cũng không phảica chưa từng nhìn thấy muội.”
TiêuHuyên đứng yên cười nhìn tôi: “Đến để nói, muội thay đổi.”
Tôikhông khỏi hỏi: “Thay đổi thế nào?”
TiêuHuyên cẩn thận quan sát tôi, sau đó nói vô cùng nghiêm túc: “Muội béo lên!”
“Hả?”Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Trong nháy mắt đó, tiếng chiêng trống vang lên,tiếng pháo ầm ầm bùng nổ, tiếng động náo nhiệt bao trùm hai chúng tôi trongnháy mắt. Pháo hoa rực rỡ sắc màu nở đầy trời, tiếng nhạc hoan hỉ truyền khắpphố lớn ngõ nhỏ thành Tây Dao.
Có lẽlúc này, một nơi nào đó của Đồng Tề đang trải qua giá lạnh, hoặc có ai đó đangchết đói chết rét vì sự nghèo đói và chính sách tàn bạo. Thế nhưng, tại nơinày, trong ngôi thành phồn hoa, nhân dân an cư lạc nghiệp, hưởng thụ hòa bìnhvà vui sướng khó có được.
Tôi mỉmcười nhìn pháo hoa trên trời đêm, ngửi mùi khói thuốc súng nhàn nhạt trongkhông khí. Ngẫu nhiên quay đầu nhìn Tiêu Huyên, anh ấy đang chăm chú nhìn tôi,đôi môi mỉm cười, trong mắt là ánh sáng lưu chuyển.
Sau đó,sự thật chứng minh ông Trời rất quan tâm đến Tiêu Huyên. Năm mới qua đi chưabao lâu, tôi còn chưa kịp đi “xem bệnh” cho Liễu tiểu thư, vương phủ đã truyềnđến tin tức, nói Anh Huệ huyện chủ, tiểu thư Liễu Minh Châu, phát thủy đậu.
Mới đầutôi còn tưởng lần này lại là chiêu gì mới của Liễu tiểu thư, cho đến khi TiêuHuyên tuyên bố cách ly vương phủ, lại phái người đưa Giác Minh tới chỗ tôi lánhnạn, tôi mới biết lần này là thật sự. Liễu tiểu thư hô hào sói tới mấy tháng,lần này sói thật sự tới.
Tôinghe Vân Hương nói mấy đứa trẻ Tạ gia hồi bé đều từng bị thủy đậu, lúc này mớiyên tâm bước vào vương phủ.
Phủ Yếnvương mây mù che phủ, quản gia nhìn thấy tôi gần như rớt nước mắt: “Mẫn cônương, cô tới thật đúng lúc, chúng ta đang định đi mời cô nương đây.”
Tôitrấn an ông ấy: “Bác Lý đừng lo lắng, cháu biết rồi, đưa cháu đi thăm Liễu cônương đây.”
Bác Lýngừng lại một bước: “Liễu huyện chủ không chết được! Là vương gia của chúng ta,người cũng nóng sốt rồi!”
Tôihoảng sợ: “Vương gia nhà bác cũng bị bệnh?”
LiễuMinh Châu này đúng là ôn thần!
Bác Lývội vã kéo tôi vào thẳng phòng ngủ của Tiêu Huyên. Tôi rảo bước tiến vào, mùithuốc nồng nặc đập vào mặt, mạnh đến mức tôi phải lùi lại một bước. Trong phòngtối tăm, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy Tiêu Huyên đang nằm trên giường.
“Mở cửasổ thông khí đi.” Tôi cau mày đi vào trong, vừa đi vừa nói với phó quản gia.
TiêuHuyên dường như đang ngủ, sắc mặt ửng hồng, lại gầy đi, gò má nhô cao. Đôi môiquật cường của anh ấy đang mím chặt, con ngươi dưới mi mắt không ngừng chuyểnđộng, hiển nhiên là đang nằm mơ. Tôi nhìn gương mặt đang ngủ của anh ấy, cóchút trẻ con và yếu đuối, trong lòng nổi lên cảm giác thương yêu, nhẹ nhàng đặttay lên trán anh ấy.
A, thậtsự hơi nóng.
Tôi cúiđầu bắt mạch cho anh ấy, lơ đãng nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm như hồ nướclạnh hé mở.
“Catỉnh rồi?” Tôi khẽ nói: “Ca bị sốt.”
“Tabiết.” Tiêu Huyên muốn ngồi dậy, tôi đè vai anh ấy lại. Anh cười cười, khôngphản kháng.
Tôi cúiđầu nói liên miên: “Độc không phát tác, cũng không có vẻ sẽ nổi đầy mụn nướctrên mặt, muội thấy nhất định là ca quá mệt mỏi. Muội biết ca bận rộn nhiềuviệc, thế nhưng người sắt cũng phải nghỉ ngơi. Muội cũng đã nói với ca sức khỏelà vốn liếng của cách mạng, khỏe mạnh là chuyện quý giá nhất trên thế giới này.Hiện giờ ca còn trẻ tuổi, hơn nữa thân thể rèn luyện tốt, rất nhiều bệnh có thểtự mình vượt qua. Thế nhưng cơ thể vẫn cứ hao mòn, đợi đến khi bệnh nặng thì…”
Lảmnhảm một lúc lâu vẫn chưa thấy tên kia đáp lại một tiếng, tôi hung hăng ngẩngđầu trừng mắt, Tiêu Huyên đang dùng vẻ mặt ôn tồn, trìu mến nhìn tôi cười.
Tôigiật mình, giật về bàn tay đang bị anh ấy nắm: “Cười cái gì mà cười! Cẩn thậnđến lúc ca tranh đấu giành được thiên hạ rồi lại bị người khác nắm chính quyềnthì cứ nằm dưới đất mà khóc đi!”
TiêuHuyên cười kéo tôi: “Sao lại dễ giận như vậy, mở miệng là nguyền rủa ta. Muộinói xem, bệnh của ta có phải do muội nguyền rủa sau lưng ta mà ra không?”
Tôicười mắng: “Nếu là muội nguyền rủa, ca đã bị thủy đậu, biến thành mặt rỗ rồi.”
TiêuHuyên nhướng mày: “Ta thành mặt rỗ rồi, muội sẽ ghét bỏ ta phải không?”
Tôiphản ứng linh hoạt hơn anh ấy tưởng, bĩu môi nói: “Ca mặt rỗ hay què chân quètay cũng đâu có liên quan đến muội?”
“Vôlương tâm!” Tiêu Huyên cười, tay lại vẫn nắm chặt tay tôi không buông.
Chúngtôi cứ ngồi lẳng lặng như vậy một lúc lâu. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thỉnhthoảng thổi vào phòng, đánh tan mùi thuốc nồng nặc. Thể lực của Tiêu Huyênkhông chống đỡ được nữa, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn kiên cường cầm cự. Tôi cảmthấy anh ấy như vậy vô cùng đáng yêu, không hề có dáng vẻ cao ngạo, khôn khéo,mạnh mẽ như trước nữa, chỉ thật cứng đầu, thích làm nũng, đáng yêu khôn cùng.
Bấtgiác, giọng nói của tôi dịu dàng đến khó tin: “Ca ngủ tiếp một lát đi, muội đisắc thuốc.”
“Đừng.”Anh ấy nắm tay tôi thật chặt: “Bảo người khác đi đi, muội ngồi lại với ta mộtlát.”
Tôicười khẽ, gật đầu thỏa hiệp: “Vậy muội ở lại.”
TiêuHuyên nghe thấy tôi đồng ý, gương mặt căng thẳng thả lỏng một chút, chậm rãi,cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp. Tôi ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào dángvẻ ngủ say của anh ấy, trong lòng cảm thấy một loại thỏa mãn, yên bình hiếm có.Anh ấy vẫn nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay toát mồ hôi, tôi vẫn không cử động,không cử động, cho đến khi nằm úp xuống ngủ, đến khi anh ấy tỉnh lại lần nữa.
Ngườiđánh thức tôi là Tiêu Huyên: “Sao muội lại ngủ ở đây, không sợ cảm lạnh sao?”
Tôi mơmơ màng màng ngồi dậy, trời ạ, hai cánh tay đều tê dại như mọc trên người ngườikhác vậy.
TiêuHuyên thấp giọng cười, giúp tôi xoa bóp cánh tay. Trên mặt anh toát ra một tầngmồ hôi, bị ánh nến chiếu lên, hắt ra những tia sáng nhu hòa, ngũ quan khắc sâucó vẻ đặc biệt tinh xảo. Tôi nhìn, không khỏi vươn tay chạm vào trán anh. Hơilạnh, nhiệt độ đã giảm. Tôi thở phào một hơi.
Lúc nàytôi mới phát hiện động tác trên tay Tiêu Huyên đã dừng lại, hai gương mặt sátlại thật gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy cái bóng của tôi trong mắt anh.Sau đó, đôi mắt đen lấp lánh kia càng ngày càng gần, càng ngày càng sáng, tôirụt cổ, nhắm mắt lại. Trong nháy mắt hơi thở của anh phất qua mặt tôi, trái timtôi nảy lên một cái thật mạnh, quay đầu đi, một thứ gì đó mềm mại nhẹ lướt quamặt.
Dườngnhư có một dòng điện truyền đến từ nơi bị chạm vào khiến toàn thân tôi tê dại,thần trí hoảng hốt. Cũng gần như trong nháy mắt, tôi giãy khỏi tay Tiêu Huyên,nhảy dựng lên, đụng vào chiếc bàn bên giường.
Ngườihầu nghe tiếng động, đi đến: “Vương gia?”
Sắc mặtTiêu Huyên tái nhợt, tức giận: “Không có gì! Nên làm gì thì đi làm đi!”
Tôi lạihô lên, gọi người hầu lại: “Chờ một chút! Tôi, tôi cũng nên cáo từ rồi!”
TiêuHuyên nhìn về phía tôi: “Muội phải đi rồi?”
Tôikhông chịu nổi ánh mắt bức người của anh ấy, quay mặt đi chỗ khác nhỏ giọngnói: “Muộn rồi, Vân Hương còn chờ muội về ăn tối. Ca… nghỉ ngơi cho tốt. Hômkhác muội quay lại thăm ca.”
TiêuHuyên mím môi không nói một lời, đây là biểu hiện điển hình mỗi khi anh ấy tứcgiận. Nhưng anh ấy vẫn còn bị bệnh, đại khái là không có sức lực cãi cọ vớitôi, chỉ lạnh lùng hừ hai tiếng, nói: “Đi đường cẩn thận.”
Sau đótung chăn, quay người nằm xuống ngủ tiếp.
Mỗi khigiận dỗi là lại như trẻ con vậy. Tôi nhìn bóng lưng của anh ấy, không biết nênkhóc hay nên cười.
Kết quảtôi hoảng hốt về đến nhà mới nhớ ra hôm nay mình phải đi xem bệnh cho Liễu MinhChâu, giờ chưa thấy người đã trở về. Vì vậy, ngày hôm sau, tôi phái người gửiđi loại thuốc cao trước kia tôi đã tỉ mỉ chế tạo.
Mấyngày sau, nha hoàn bên cạnh Liễu Minh Châu mang theo một hộp châu báu tới tạơn, nói là thuốc cao tôi đưa tới vô cùng tốt, bôi lên không còn ngứa, lại khônghề để lại sẹo. Liễu Minh Châu cảm kích không nói thành lời, chỉ là thân thể cònyếu không thể tự mình tới cảm ơn.
Tôi nóivài câu khách sáo rồi cũng nhận lấy hộp châu báu.
Nhahoàn tên Thu Thủy kia nói: “Quận chúa nhà chúng ta nhớ thương huyện chủ, pháingười tới đón huyện chủ trở về.”
“Phảiđi rồi sao.” Vậy chẳng phải Tiêu Huyên sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi sao, cuốicùng cũng tiễn bước được một pho tượng ôn thần, thắp hương cảm kích tổ tông phùhộ còn không kịp ấy chứ.
ThuThủy nịnh nọt nói: “Vì vậy, còn có một chuyện muốn nhờ Mẫn cô nương.”
Tôi ướclượng hòm châu báu trong tay, quả thật thiên hạ không có bữa cơm nào ăn khôngphải trả tiền.
“Quậnchúa nhà ta tuổi tác đã cao, mắc tật ở chân, mỗi mùa đông đều đau đớn khó chịu,trắng đêm khó ngủ. Quận chúa đã mời rất nhiều đại phu nhưng vẫn chưa chữa trịdứt. Nay nghe nói cô nương diệu thủ hồi xuân, muốn mời cô nương tới nhìn mộtlần.”
Tôihỏi: “Nhà các cô ở thành Xích Thủy phải không?”
ThuThủy gật đầu.
“Nơi đóở dưới chân Nam Thiên Sơn, phía Bắc giáp sa mạc, cách Tây Dao nghìn dặm đường.”
Dù saoThu Thủy cũng là đại nha hoàn, nói rất có đắn đo: “Cô nương cảm thấy đường xáxa xôi sẽ không an toàn phải không? Ý của huyện chủ chúng ta là mời cô nươngtrở về cùng người, có thị vệ đi theo bảo vệ an toàn, cô nương cứ yên tâm. Hơnnữa, chi phí trên đường của cô nương sẽ giống như của huyện chủ, tuyệt đối sẽkhông phải chịu khổ.”
Lời tuynói vậy, nhưng mùa đông, tuyết còn chưa tan đã du ngoạn xa cả ngàn dặm, dù thếnào cũng không phải một chuyện hưởng thụ.
ThuThủy đã có chuẩn bị trước, nhìn ra sự do dự của tôi, cười nói: “Có lẽ cô nươngcòn chưa biết. Trên ngọn núi ở thành Xích Thủy chúng ta hàng năm đều có NgọcLong Tuyết Liên nở hoa. Có người nói đó là thuốc tiên chữa thương.”
Mí mắttôi giật giật. Thu Thủy cô nương cười cười. Bên ngoài gió tuyết vù vù thổi,Tuyết Liên trên Thiên Sơn nở rộ. Trong tim tôi như có nham thạch đang sôi trào.
Yên HoaTam Nguyệt trong người Tiêu Huyên còn chưa giải, Tuyết Liên có thể ức chế độctính chăng.
“Tôiđi.” Tôi gật đầu: “Khi nào các cô xuất phát?”
ThuThủy vui ra mặt, vội vàng hành lễ với tôi: “Cô nương yên tâm, tất cả đều có tasắp xếp.”
Thờigian xuất phát được quyết định vào năm ngày sau. Tôi tới chỗ Tiêu Huyên chàotạm biệt, tới vương phủ, bác Lý nói với tôi, gần Thai châu có giặc cỏ tàn sátthôn dân, vương gia đi thị sát, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về.
Đangthất vọng, tôi nhìn thấy Tống Tử Kính xuống ngựa, đi đến.
“Nghenói muội sẽ tới Xích Thủy cùng Anh Huệ huyện chủ?” Anh ta vừa tới đã hỏi.
Tôi gậtđầu: “Muội muốn đi hái Tuyết Liên.”
Tống TửKính nói: “Tự mình đi làm gì? Bảo người tới mang về là được.”
Tôi lắcđầu nói: “Tuyết Liên hái ba ngày sẽ héo, héo xong sẽ thành đồ bỏ, muội phải tựmình đi, sau khi hái được Tuyết Liên lập tức gia công điều chế.”
Tống TửKính còn định nói gì đó, tôi cười: “Tử Kính ca, huynh yên tâm, muội đi cùngLiễu tiểu thư, rất an toàn. Có bọn Vân Hương theo muội, sinh hoạt huynh cũngkhông cần lo lắng.”
Tống TửKính bất đắc dĩ thở dài, vươn tay vuốt tóc tôi: “Trên đường phải cẩn thận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]