Ở bêncạnh Tiêu Huyên đã lâu, tôi biết hơn một nửa số thuộc hạ cao thấp của anh ấy,Lý tướng quân quản võ, Tôn tiên sinh chưởng văn, còn vị Tống công tử có lònggiúp đỡ này lại phụ trách tổ chức thần bí nhất, mê người nhất, tình báo. 
Vì vậy,tôi có thể thảo luận ba trăm chiêu thức hành hạ tân binh với Lý tướng quân, cóthể tìm Tôn tiên sinh bàn luận mười tám chiêu thức nhẹ nhàng độc chết người,nhưng không thể nào vỗ vai Tống Tử Kính nói: “Này! Người anh em, gần đây có tintức gì nói nghe chút coi?” 
Đóchính là phạm vào tối kỵ. 
Ngườita nói, nơi nào có phụ nữ, nơi đó có giật tóc và bát quái. Chuyện này không thểnói, chuyện kia không thể nghe, tiệc trà chiều xã giao của tôi và anh ta khôngkhỏi có chút nhàm chán. 
Cũngmay Tống Tử Kính dung mạo tuấn tú, ngồi bất động cũng biến thành một bức tranh.Mặc dù tôi không thể thảo luận thi từ ca phú với anh ta – thứ này tôi nói chưađược ba câu lập tức sẽ lộ bản chất thật, tự mình mất mặt – nhưng nhìn gương mặtnhư ngọc thạch của anh ta mỉm cười thưởng trà cũng là một loại hưởng thụ thịgiác. 
Tống TửKính dịu dàng, mềm mại như nước mùa xuân, chậm rãi chảy qua trái tim các thiếunữ. Số thiên kim tiểu thư quan lại muốn bao nuôi anh ta mà tôi biết còn đếmkhông hết chứ đừng nói đến mấy thiếu nữ nhỏ bé trên đường và mấy cô nàng Lọ Lemnày. Vậy mà bên cạnh anh ta chỉ có một gã sai vặt Tống Tam, không hề có cái giácủa “Minh Ngọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903806/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.