Bọn họdần dần đi xa, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn. 
Tráitim tôi còn đang đập loạn lên, đứa bé trong lòng đột nhiên òa khóc. Hai vợchồng Chu Y vội vàng chạy tới ôm đứa trẻ. 
Nhữngngười đại nạn không chết bắt đầu tìm kiếm người thân, nhất thời, xung quanhvang lên tiếng reo vui mừng cùng với tiếng khóc khi nhìn thấy di thể thân nhân.Lòng tôi nặng trĩu, lẳng lặng đi chữa trị cho những người bị thương. 
A Tửchạy tới hỏi tôi: “Trình tiên sinh không sao chứ ạ?” 
Tôi lắcđầu, tôi cũng không biết. 
Ông chúmặt nạ kia quần áo đẹp đẽ, xuất hiện bất ngờ, khí thế bức người, hiển nhiênthân phận không đơn giản. Tuy có chút cộc cằn với Tiểu Trình nhưng có vẻ khôngcó ý định làm anh ta bị thương. Hẳn là sẽ không làm khó anh ta. 
Dù langđạo đã đi, nhưng nơi cắm trại đã bị đạp phá bừa bộn. Hơn một nửa lều bạt bịthiêu hủy, dê cừu chạy tán loạn, tiền của cũng bị cướp bóc, hơn nữa còn rấtnhiều người đã chết. 
Ngay cảlão Đa cũng phải rơi nước mắt. 
Tôi điqua dìu ông ấy dậy, nói: “Bác Đa, tiếp tục ở lại đây không an toàn, nhỡ may bọncường đạo đó quay về trả thù thì sao? Chi bằng mọi người thu dọn một chút rồicùng cháu vào thành đi.” 
Lão Đangẩng đầu lên: “Vào thành? Dê cừu làm thế nào bây giờ? Nhiều người như vậy làmsao sắp xếp?” 
Tôinói: “Dê cừu có thể nhốt ngoài thành trước, còn người, cháu sẽ sắp xếp.” 
Lão Đasuy nghĩ một chút rồi hạ lệnh cho mọi người chuẩn bị hành lý rời khỏi nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903805/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.