Chúngtôi rơi xuống… Sau đó… Chạm đất!
Hả?
Tôikinh ngạc trợn tròn mắt, xoa xoa mông đứng lên. Dưới chân là một bãi cỏ mềmmại, phía trên đầu mười mét, vị Lăng tiên sinh kia đang nghiêm mặt nhìn chúngtôi dưới ánh sáng ngọn đuốc.
Tôi vẫychào hắn: “Hi…”
Phíatrên, mấy ánh đuốc chiếu xuống, rọi sáng hai chúng tôi, ngay sau đó lập tức cótên bắn xuống.
TiêuHuyên kéo tôi bỏ chạy.
Tôi vừachạy vừa hỏi: “Vì sao không phải vách núi?”
TiêuHuyên khinh bỉ tôi: “Lấy đâu ra nhiều vách núi như vậy!”
“Khôngnói sớm, lãng phí nhiều biểu cảm của muội như vậy!”
TiêuHuyên mắng: “Có sức oán trách, không bằng chạy nhanh lên một chút.
Truybinh phía trên cũng đã nhảy xuống. Tiêu Huyên chạy nhanh hơn. Tay anh ấy dùnglực, cơ thể tôi nhẹ hơn một chút, có thể đuổi kịp bước chân của anh. Chúng tôichạy qua bãi cỏ, chui vào rừng cây. Đối phương vẫn đuổi sát phía sau, mũi tênnhọn lướt qua bên cạnh lỗ tai tôi, cắm vào thân cây.
TiêuHuyên bỗng kéo tôi vòng sang hướng khác, chạy tới cánh rừng ở sườn phía Tây.
Chạyđược một đoạn, cây bụi dày hơn, bước chân bị cản trở, tốc độ chậm lại.
Tôi khókhăn, lo lắng gọi: “Nhị ca!”
“Đừnglo lắng!” Tiêu Huyên duỗi tay ra, ôm lấy tôi, gần như nhấc tôi lên, tiến vềphía trước.
Giốngnhư anh ấy biết trên mặt đất có thứ gì, không chạy thẳng mà chạy hình chữ Z.Tôi vốn đã tăng thêm gánh nặng cho anh ấy, lúc này ngậm chặt miệng, ôm lấy anh,ngoan ngoãn để anh ấy ôm đi.
Chúngtôi chạy được khoảng hơn năm mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903800/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.