Đêm đó,chúng tôi ngủ lại ở sườn núi. Tuy nơi nghỉ chân kín gió, hiện giờ lại là mùahè, thế nhưng sau nửa đêm vẫn lạnh đòi mạng, không có lấy một cái lều, tôi đànhxê dịch về phía đống lửa theo bản năng. Đột nhiên một trận gió thổi đến, ngọnlửa lay động về phía tôi, tôi sợ hãi, vội vàng lăn về chỗ cũ. Mấy lần như vậy,tôi thật sự không thể ngủ được.
TiêuHuyên bị tôi đánh thức, mơ màng hỏi: “Sao vậy?”
Tôinói: “Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ không đến.”
TiêuHuyên nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi bộ cả ngày đấy.”
Tôithấy anh ta thật sự buồn ngủ rồi. Lại nghĩ đến cả ngày hôm nay, anh ta vừa phảinhảy sông cứu tôi, vừa phải đi kiếm đồ ăn, còn cõng thằng bé đi bộ nửa ngày,chắc chắn là mệt muốn chết. Tôi liền nói: “Muội biết rồi, muội ngủ đây, ca cũngngủ đi.”
TiêuHuyên lại nằm xuống. Tôi di chuyển tới một vị trí vừa phải, cũng nằm xuống.
Mới đầucòn cảm thấy chút ấm áp, nhưng ngủ rồi lại dần dần cảm thấy lạnh. Tôi mơ mơmàng màng xê dịch về phía nơi tỏa ra hơi ấm, cuối cùng không chịu được mỏi mệtmà ngủ thiếp đi.
Dườngnhư chỉ vừa nhắm mắt, trời đã sáng. Tôi khụt khịt mũi rồi mở mắt, bỗng pháthiện trước ngực mình có một cánh tay.
Tôichớp mắt mấy cái, quay đầu sang, nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của đồng chíTiêu Huyên.
Ngâyngười hai giây, tôi vội vàng lăn ra khỏi người anh ta.
TiêuHuyên điện hạ dụi dụi mắt, ngáp dài: “Tỉnh rồi à?”
Tôi lầnmò trên mặt đất tìm một cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903799/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.