TiểuTrịnh, bạn nhỏ Trịnh Văn Hạo, thân hình cao lớn, nhìn phải một mét tám, gần mộtmét chín, đại khái là vì từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, ăn nhiều pho mát cừu dêcác loại và thực phẩm giàu chất đạm. Tên nhóc này mày kiếm, mắt hổ, rất giốnganh hùng trong truyện tranh, hoặc anh hùng cách mạng trong mấy bức poster tuyêntruyền. Vũ khí tùy thân là một thanh đao phỏng chừng chỉ có tác dụng trưng chođẹp, cậu ta tự xưng năm nay hai mươi, nhưng theo tôi thấy chỉ mười bảy, mườitám là cùng.
Đàn ôngthích nói quá lên mấy tuổi giống như phụ nữ thích nói giảm đi vài tuổi, mụcđích để an ủi chính mình cũng để thu hút người khác phái. Chỉ là, xét theotrường hợp của bạn Tiểu Trịnh, giống như càng phức tạp hơn một chút.
Hômnay, tên đó giống như một miếng keo dính chuột dính vào người Tiêu Huyên, lảinhải: “Tỷ phu, đã lâu huynh không ăn mấy món ăn ở nhà, đầu bếp lại học được mấymón ăn mới trong kinh thành huynh nếm thử xem mùi vị có chính tông không; mộtđám sói hoang từ biên giới Tây Bắc tới, nghe nói con đầu đàn là một con sóilông trắng; khi nào rảnh rỗi chúng ta đi săn đi, dê giờ đã béo rồi…”
Tôilặng lẽ hỏi Tôn tiên sinh: “Cậu ta tới từ lúc nào vậy?”
Tôntiên sinh nói: “Chúng ta xuất quan được hai ngày thì cậu ta đến.”
“Ngườinày luôn thế này sao?”
“Trịnhthiếu tướng rất sùng bài vương gia.”
Tôitính toán trong lòng, khi tới thành Tây Dao, Tiêu Huyên mới hơn mười bốn tuổi,một năm sau lấy vợ, vừa tròn mười sáu. Tiểu Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903801/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.