Rangoài khám bệnh miễn phí cho dân chúng, lại khiến Triệu tiểu thư bắt ngườikhông thành như thế, tôi sợ chuyện sẽ truyền tới tai Tạ phu nhân, Tống Tử Kínhcũng sợ rơi vào trong bàn tay ma quỷ của Triệu tiểu thư, hai chúng tôi tạm thờikhôi phục lại cuộc sống học tập khô khan, đều đặn. Mộtbuổi chiều mùa xuân rực rỡ, tôi đang kham khổ nghiên cứu y thuật, còn Tống TửKính đang chơi cờ một mình. Trêncành cây ngoài phòng học có một con chim đang hót, đầu cành hoa thơm đua nở.Thời tiết đã ấm hơn nhiều, chúng tôi đều đổi sang mặc quần áo đơn giản hơn,trong gió mát và hương hoa, tôi bỗng nhớ tới Trương Tử Việt. Tôi nhớtới vô số buổi chiều giống như thế này trước đây, anh ngồi bên tôi, dạy kèm chotôi. Anh sẽkiên nhẫn giải thích một công thức năm lần, anh cũng sẽ cẩn thận sửa từng lỗitrong bài viết tiếng Anh của tôi. Thậtra, gọi anh tới dạy kèm cho tôi là sai lầm lớn nhất của mẹ tôi. Người tronglòng ở ngay bên cạnh, tôi làm gì còn tâm trí nào để học tập, đương nhiên toànbộ sự chú ý của tôi đều chuyển dời từ lý trí đến giác quan. Mũi anhthật thẳng, tóc anh thật mềm, giọng nói anh thật dịu dàng trầm thấp, làn da vôtình chạm vào tôi thật nhẵn mịn. Tôibỗng mở miệng hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh từng thích ai chưa?” Tống TửKính ngẩng đầu nhìn tôi: “Cái gì?” Tôinhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tiên sinh từngthích ai chưa?” Tống TửKính thản nhiên nói: “Vì sao lại hỏi chuyện này?” “Làtừng có hay chưa?” Anh tabuông quân cờ, nói: “Là từng có đi.” Tôi tòmò: “Cô ấy thế nào?” Tống TửKính cười cười, rơi vào trong hồi ức: “Nàng là tiểu thư khuê các, tri thư đạtlễ. Chúng ta từng cách mành đối vài bài thơ, nàng tài hoa hơn người, rất hiếmcó trong nữ tử. Nàng vốn đã định thân, sau đó gả cho người theo ý của cha mẹ.” Tôi chờmãi, anh ta lại tiếp tục chơi cờ, tôi hỏi: “Hết rồi?” “Hếtrồi.” Tống Tử Kính nói. “Ngaycả mặt mũi cô ấy thế nào anh cũng không biết?” Tống TửKính cười: “Không biết.” Tôithất vọng: “Vậy thì nói làm gì? Anh không biết đi tranh giành sao?” Vừa nóixong tôi đã biết mình nói sai. Dù Tống Tử Kính học vấn đầy mình nhưng cũng chỉlà thường dân, nơi đẳng cấp xã hội khắt khe như Đông Tề sao có thể để anh tađược như mong muốn? Tống TửKính thanh nhã cười, không nói gì nữa. Tôibuồn vực tiếp tục vùi đầu đọc y thư. TrươngThu Dương viết quyển sách này để truyền thừa năng lực cả đời cho thế hệ sau,dựa trên nguyên tắc giao lưu tinh thần, trao đổi thông tin không vu lợi, vì vậycũng không rắc rối, tôi đọc thấy không khó hiểu lắm. Hơn nữa, chương “độc kinh”vô cùng thú vị, có chút giống như những trích đoạn trong tiểu thuyết võ hiệp. Cái gìmà nhân sĩ A Trương Tam và nhân sĩ B Lý Tứ đấu võ phi pháp, Lý Tứ hạ vào TrươngTam một loại thần độc đặc biệt bí mật của bang phái, truyền nam bất truyền nữ,“Đoạn Trường tán”. Vì vậy, Trương Tam bụng đau như thắt, tứ chi phù thũng, trênngười xuất hiện đốm đen, đau nhức đủ bảy bảy bốn chín ngày mới bụng nát, ruộtthối rữa mà chết. Còn phương pháp giải độc phải thế này, thế này, rồi lại thếnày. Rồi thìnhân sĩ C Vương Nhị cùng nhân sĩ D Tiểu Thúy vụng trộm yêu đương, sau đó tìnhcảm tan vỡ, Tiểu Thúy hạ vào người Vương Nhị một loại kỳ độc độc nhất vô nhị dochính nàng sở hữu bản quyền phát minh, “Triền miên”. Vì vậy, chỉ cần Vương Nhịchạm vào nữ tử khác, toàn thân sẽ nổi ban đỏ, phải dùng sức gãi, gãi, gãi, gãiđến mức da tróc thịt nát mới hết ngứa. Còn phương pháp giải độc phải là thếnày, thế này, rồi lại thế này. Còn cógì mà môn phái N tập trung nhân lực đi khiêu khích giáo phái F, nghiêm trọng viphạm “điều lệ quản lý trị an và trừng phạt”, bị hộ pháp Huyền nào đấy của giáophái F hạ một loại độc kỳ quái, nghiên cứu mới nhất của bản giáo, đã được quốcgia chứng nhận và vinh danh là phát minh tiên tiến, “Thiên tuyệt”. Người trúngđộc da thịt sẽ chuyển thành màu xanh, vừa đau vừa ngứa, hư thối rất nhanh, thịtnát xương tan, cho đến khi toàn thân hóa thành một vũng nước xanh. Phương phápgiải độc là… Lão Trương viết: không có thuốc giải, chuẩn bị quan tài đi. Tôiđang cười, Vân Hương chạy tới gọi tôi: “Tiểu thư, phu nhân gọi người tới chỗphu nhân.” “Hả?”Tôi làm chuyện đuối lý, lập tức lo lắng không yên, nghĩ thầm không phải Tạ phunhân đã biết chuyện tôi chuồn ra ngoài rồi đấy chứ? Tạ phunhân dáng vẻ đoan trang ngồi giữa cao đường, trên mấy chiếc ghế đẩu bên cạnh làchị dâu đã mặc trang phục phụ nữ có thai, đồng thời còn làm bộ làm dạng đỡ thắtlưng, cùng Tạ Chiêu Kha lúc nào cũng tươi đẹp như hoa đào, lạnh lùng như băng,và cả tiểu thư Bạch Nhạn Nhi ốc sên gần như có thể khiến người ta quên ngay lậptức. Trọngđiểm là mấy người này đều mang theo nụ cười thân thiết nhìn tôi, khiến tôi rùngmình một cái. Tạ phunhân mở miệng nói: “Tiểu Hoa, mười tám tháng sau con sẽ tròn mười lăm tuổi, đãkhông còn là tiểu cô nương nữa rồi.” Thì ralà như thế, tôi thở phào nhẹ nhõm. TạChiêu Kha nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành với tôi: “Chúc mừng muội muộisắp thành niên.” Sao?Lúc này tôi mới nhớ ra, con gái thời xưa hình như mười lăm tuổi sẽ trưởngthành. Sau đó, có thể bàn chuyện cưới hỏi được rồi. Chẳngtrách Tạ phu nhân nhìn tôi như thế, giống như nông dân nhìn củ cải mình gieo đãđến ngày thu hoạch, hoặc người chăn nuôi nhìn con heo đã chăm béo, vui sướngnhư nhân dân lao động được mùa. Tạ phunhân nói: “Cập kê là đại lễ, không thể qua loa. Chúng ta quyết định bắt taychuẩn bị ngay từ bây giờ, con cũng phải may vài bộ y phục mới. Buổi chiều khôngcần đi học nữa, ngự y cục (bộ phận chịu trách nhiệm may mặccủa hoàng gia) sẽ tới đo y phục cho con. Chúng ta đây là được dínhchút vinh dự hoàng gia, khi tam tỷ con cập kê cũng chỉ mặc y phục của Vân TiễnHiên thôi.” TạChiêu Kha cười nói: “Mẹ, muội muội trước đây đáng thương như vậy, lễ cập kê lầnnày phải tổ chức long trọng một chút, coi như bồi thường cho muội muội.” Tạ phunhân vừa lòng gật đầu, nói: “Buổi chiều con cũng đi chọn vài loại vải làm yphục đi.” Chị dâucũng xen miệng nói theo: “Tứ muội thật có mệnh tốt, nhìn cha mẹ thương muội thếnào kìa. Tương lai nếu được gả cho phu quân tốt cũng đừng quên nhà mẹ đẻ nha.” Tôi ởbên cạnh cười gượng. Cứ nhưvậy, cho đến tận ngày sinh nhật đó tôi cũng không có cơ hội ra ngoài. Quần áomới làm xong đã được đưa tới, màu sắc rực rỡ, chất vải mềm mại, khiến tôi cóphần yêu thích không muốn buông tay. Thế nhưng quay đầu nhìn Tạ Chiêu Kha cũngmặc bộ đồ mới, đẹp đến mức có thể cưỡi mây đạp gió bay đi bất cứ lúc nào, tôilập tức bị đả kích đến mức bị phủ mấy lớp bụi. Gien di truyền quyết định tất cảnha. Hiệngiờ Tạ Chiêu Kha rất thường xuyên tới thư viện đi dạo, tặng chút trái cây hayđiểm tâm mới mẻ gì đó. Lần nào cô ấy cũng ăn mặc tỉ mỉ, dáng vẻ vì tình yêu màphát ra ánh sáng cực kỳ mỹ lệ chói mắt này khiến cho mắt tôi mở không nổi,nhưng cao nhân Tống Tử Kính thì vẫn thờ ơ như không. Nóithật, tôi có chút thương cảm với Tạ Chiêu Kha, mặc dù khi cô ấy thấy tôi gặprắc rối đã biểu hiện mình rất may mắn, thiếu sự cảm thông với tôi. Cứ nhưvậy, đại thọ mười lăm tuổi của tôi cuối cùng cũng tới. Mườitám tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp. Ngay từ sáng sớm, tôi đã bị lôi ra khỏi ổchăn, chính Tạ phu nhân giám sát người hầu rửa mặt, chải đầu, trang điểm chotôi. Tôi lạibị ép mặc vào một bộ lễ phục màu hồng, sau đó ngồi xuống, chờ Tạ phu nhân tựtay sửa lông mày cho tôi. Bà cầmcái nhíp, để sát vào lông mi tôi, sau đó nhổ mạnh. Tôi phát ra tiếng kêu thảmthiết như heo bị chọc tiết. TạChiêu Anh ở bên ngoài gõ cửa: “Sao vậy? Tiểu Hoa sao vậy?” Tôinói: “Tôi chết đây!” Tạ phunhân vỗ tôi một cái, nói: “Không có chuyện gì, con đi ra ngoài đón khách đi.” Tôikhóc: “Mẹ, đau muốn chết, đừng sửa nữa. Tự nhiên là đẹp nhất.” Tạ phunhân xị mặt: “Đừng quấy rối.” Sau đó bà gọi mấy bà thím bên cạnh đè tôi xuống,Tạ Chiêu Kha tự mình đỡ lấy đầu tôi. Tôi thật sự giống con cá nằm trên thớt chờngười đánh vảy, ngửa cổ kêu rống, gào khóc om sòm, đau đến chảy nước mắt. Thậtsự không hiểu mấy cô nàng cùng phòng ngày trước đã dùng bao nhiêu nghị lực mớicó thể chịu đựng mà cứ năm ba ngày lại sửa lông mày một lần? Tạ phunhân dù sao cũng là gừng già gừng cay, mặc kệ tôi gào khóc thảm thiết, taykhông hề do dự chút nào. Thậtvất vả mới sửa lông mày xong, tôi giống như chết một lần, lưng đầy mồ hôi. Giờ đếnlượt Tạ Chiêu Kha tự mình bôi xanh bôi đỏ, đeo đồ trang sức cho tôi. Cuối cùnglà một đống người ba chân bốn cẳng chỉnh sửa lại quần áo cho tôi, lúc này mớimiễn cưỡng xong một giai đoạn. Tôi cònchưa kịp soi gương một cái đã bị mọi người kéo ra ngoài. Cáchmành nhìn ra ngoài, trong đại sảnh đầy người, phần lớn là những thân thích màtôi không nhận ra. Tạ thái phó mặc một bộ triều phục màu đỏ đen, ngồi ở vị trícao đường, Tạ phu nhân cũng thay một bộ triều phục mệnh phụ màu đỏ tím, đoantrang ngồi bên cạnh ông ấy. Một phu nhân đội mũ phượng, mặc áo tím ngồi ở vịtrí dễ thấy nhất, dáng vẻ thướt tha, chính là tam cô bà (bàbác, cô của bố) của tôi, Thọ vương phi, người chủ trì nghi thức lầnnày. Tạ tháiphó đứng dậy đọc diễn văn, nói một tràng những lời hoa mỹ, sau đó nghi thức bắtđầu. Tôiđược Tạ Chiêu Kha đỡ vào đại sảnh, bắt đầu một hành trình hành lễ, quỳ gối, cởibỏ kiểu tóc, chải đầu. TạChiêu Kha chải xong đầu cho tôi, để lược sang một bên. Tôi còn tưởng đã xong,sung sướng ngẩng đầu lên. Tạ Chiêu Anh dùng một tay lại đè đầu tôi xuống. Lúcnày, Thọ vương phi đứng lên, đi tới một bên rửa tay, sau đó lại nói mấy lờikhách sáo với cha mẹ tôi. Tôi nghĩ bà ấy sẽ vấn cho tôi một kiểu tóc trưởngthành là xong, ai ngờ ba vị bô lão này lại ngồi xuống. TạChiêu Kha chỉ huy tôi quay về một hướng, có người dâng khăn và trâm tóc lên.Thọ vương phi đứng lên, cao giọng ngâm lời chúc: “Ngày lành tháng tốt, gia khíhưng thịnh. Vứt bỏ ấu chí (ấu: trẻ con, chí: ý chí),xuôitheo thành đức (thành: trưởng thành, đức: đạođức). Thọ khảo duy kỳ, giới ngươi cảnh phúc.” Tôinghe mà một câu cũng không hiểu. Đang hoang mang, Thọ vương phi đã quỳ xuốngbên cạnh tôi, bắt đầu chải đầu cho tôi. Bác gáiđã nhiều tuổi, có lẽ còn bị đục thủy tinh thể, đôi mắt không được tốt, chảichuốt cả nửa ngày, kéo đến mức da đầu tôi phát đau, cuối cùng cũng vấn tócxong. Sau đó là thêm trâm cài, cắm thẳng vào da đầu tôi, tôi lập tức đau đếnmức chảy nước mắt. Cũngmay cái trâm này bằng ngọc chứ không phải bằng sắt, nếu không nhất định tôi sẽbỏ mạng ở đây. TạChiêu Kha nâng tôi dậy, kín đáo đưa tôi một cái khăn. Tôi cảm kích nhận lấy laumồ hôi đầy mặt. Nghi thức lại hoàn thành một giai đoạn nữa, tôi trở về phòngthay quần áo bình thường. Bởi vì từ sáng sớm tới giờ chưa được ăn gì, tôi đóiđến mức bụng dạ cồn cào, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, vươn tay định lấy. TạChiêu Kha giữ tôi lại: “Chờ một chút, tiếp theo là tam bái nữa.” Tôikhóc thét trong lòng: tôi căm thù xã hội phong kiến! Cứ nhưvậy, đến khi tôi làm xong tất cả lễ tiết thì đã là buổi chiều. Trở về phòng,tôi ngã lên giường, gần như bất tỉnh nhân sự. Tôi cảmthấy những lễ nghi cổ đại dài dòng, phức tạp, bày vẽ này thuần túy là tự ngượcđãi bản thân, suýt chút nữa tôi đã mọc đầy rôm vì bộ quần áo dày đến mấy lớpnày rồi. Vân Hươnglại thật vui vẻ: “Tứ tiểu thư, nô tỳ nghe những nha hoàn khác nói, trong sốnhững cô nương của Tạ gia, chỉ có lễ cập kê của tiểu thư là long trọng nhất,ngay cả tam tiểu thư cũng không bằng.” Tôi uểoải nói: “Đó là đương nhiên. Bọn họ muốn cho người ta biết con gái thứ tư nhàhọ Tạ đã không còn điên nữa. Như vậy tôi mới có tư cách tham gia tuyển phi. Mẹnó, không thể khua chiêng gõ trống giữa đường rồi thông báo được sao?” VânHương bưng tới một bát mì thơm ngào ngạt, tôi ăn như hổ đói, quét sạch sànhsanh, ăn xong lại ngủ. Bây giờđã trưởng thành, không tiện tới chỗ Tống Tử Kính đọc sách, ngày tháng sau nàycủa tôi ngược lại lại thoải mái hơn một chút. Thường ngày nên cố gắng nghiêncứu y thuật thôi, chương thảo dược tôi còn rất nhiều điều chưa hiểu. Gần nhấtlà phải cố gắng thử xem chiết xuất nước hoa quả và bơ thế nào... Tôibỗng mở mắt ra. Trongtầm mắt tối om, chỉ có chút ánh nến yếu ớt hắt tới từ gian ngoài, trời đã tối.Bất giác tôi đã ngủ rất lâu. Tronglòng tôi có một cảm giác rối loạn kỳ lạ, giống như có thứ gì đó không ngừnggãi, khiến tôi đứng ngồi không yên. Vân Hương ngủ ở gian ngoài, cô ấy cũng đãmệt mỏi cả một ngày, giờ không thể động đậy nổi nữa. Tôi nhẹ tay nhẹ chân điqua, mở cửa. Bênngoài, ve sầu đầu mùa rả rích kêu trên cao, ánh trăng đầy đất, gió đêm êm dịu,không đành lòng khiến những người tình trong mộng giật mình thức giấc. Góctường có một cây hoa quỳnh nở rộ, đóa hoa căng tròn đang chập chờn vươn mình vềphía ánh trăng, giống như một đôi tay ngọc đang cầm một mảnh trăng. Tôicũng xòe hai bàn tay, nhìn ánh sáng tràn đầy, như chứa đựng tuyết sương, khôngkhỏi nỉ non: “Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ*.” *Hai câu thơ cuối trong bài “Vọng nguyệt hoài viễn” (Ngắm trăng, nhớ người xa) củaTrương Cửu Linh: Bảndịch của Anh Nguyên: Ánhtrăng, sao bốc tặng người! Đànhvào giấc ngủ hẹn nơi mộng lành… “Muộimuốn tặng ai ánh trăng?” Tôingẩng đầu, trong góc tường có một bóng người quen thuộc. Tóc tán loạn, quần áochật vật, nhưng anh ta không mảy may che giấu ánh mắt lạnh lùng rực sáng. Góctường rất tối, không nhìn rõ vẻ mặt anh ta, nhưng tôi có thể nghe thấy hơi thởnặng nhọc của anh ta rất rõ ràng. Giữaánh trăng và hương hoa, tôi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí. “Nhịca?!” Cáibóng cao lớn kia mềm ra rồi ngã xuống, tôi hốt hoảng đón lấy, anh ta nặng nềngả lên vai tôi. Một mùi máu tanh nồng nặc hỗn hợp với một mùi hương ngọt ngọtquái dị bay vào mũi tôi. “VânHương! Vân Hương!” Tôi kêu to. VânHương quần tán loạn lạo tới, sợ hãi nói: “Đây… Đây… Đây… là nhị thiếu gia?” “Maugiúp tôi một tay, dìu nhị ca vào phòng.” Tôi ra lệnh: “Sau đó đun nước nóng,mang bộ kéo và dao nhỏ kia của tôi lại đây. Nhớ kỹ, không được để người khácbiết!” Chúngtôi đặt Tạ Chiêu Anh lên giường. Dưới ánh nến, gương mặt tuấn tú lãng tử củaanh ta không còn một chút máu, môi thâm đen, cơ thể nóng hầm hập, hơi thở yếuớt. Một cảmgiác mãnh liệt bùng lên trong tôi, tôi cầm chặt tay anh ta. “Nhịca, có muội ở đây, ca sẽ không có chuyện gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]