Trênngười Tạ Chiêu Anh chỉ có một vết thương, sườn bên trái, dài ba tấc, do đaokiếm tạo thành, miệng vết thương gọn gàng, liền mạch lưu loát. Anh ta vẫn cònmay mắn, thanh kiếm kia chỉ cần chém sâu thêm hai phân nữa sẽ cắt đứt động mạchchính. Sau đó sẽ đến lượt anh ta xuyên không.
Toànthân anh ta đầy máu, nhìn thấy mà phát hoảng. Tôi tay chân luống cuống cầm máucho anh ta. Máu nhất thời không ngừng ngay được, từ khe hở chảy ra, trái timtôi siết chặt, hoảng sợ nảy lên điên cuồng, cuốn theo cả sự bình tĩnh của tôi.
Khi đó,Tạ Chiêu Anh còn chút ý thức, bỗng vươn tay sờ mặt tôi, nói: “Không có việc gì.Đừng khóc, đừng khóc.”
Tôimắng: “Nằm yên cho tôi! Ai khóc!”
Nóixong, tôi quay đầu đi lau nước mắt.
Đến khitôi xử lý vết thương xong, Tạ Chiêu Anh đã hôn mê.
Anh tahỏi tôi muốn tặng ai ánh trăng, lúc này tôi chỉ mong ai đó có thể tặng tôi ítthuốc kháng sinh.
Kỳ quáilà quanh miệng vết thương của anh ta nhiễm ánh sáng màu cam, nhìn giống như bộthuỳnh quang. Tôi thả cái khăn dính máu vào trong lửa, ngọn lửa lủi đi một chútrồi tách tách kêu lên giống như châm pháo hoa.
Tôi cònnhớ hiện tượng này. Tôi lập tức tìm quyển Thu Dương lục bút, lật tới chương độckinh: “Dị nhân Nam Lĩnh có độc, tên gọi “Yên Hoa Tam Nguyệt”, dùng Đan Cức,Linh Lan, Điên Gia, Câu Vẫn… phối với sương đêm, máu rận… Độc tính chậm, thờigian phát độc sau nửa năm đến ba năm tùy trường hợp, khi độc phát, sắc mặt rạngrỡ, lập tức nôn ra máu, sốt nhẹ, toàn thân đau đớn, tứ chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/100265/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.