Từ chỗ đóng quân của Chiết Ngự Huân không xa chính là doanh trại náo nhiệt của Dương Hạo. Chiết Ngự Huân cảm thấy bèn không nhịn được cười mắng: " Lão tử thục mạng bán sống bán chết, lão tam lại cứ nhân tiện ngồi đây, bà nó chứ, Lý Kế Đàm đầu hàng hắn, làm sao không thấy một ai đến hàng ta chứ?"
Chiết Tử Du liếc hắn một cái, trừng mắt lên thản nhiên nói: "Nếu như huynh là nghĩa tử Lý Quang Mộc thì sẽ được bảy họ ủng hộ, rồi dẫn quân chiếm được Hạ Châu nữa thì tin rằng người mà bọn chúng đến hàng sẽ là huynh đấy".
Chiết Ngự Huân thấy Lý Quang Mộc càng lúc càng yếu, cả người như sắp gục, nên tâm tình rất tốt, nghiêm mặt cười nói: "Thôi đi bà nội ơi, ta còn thiếu may mắn hơn lão tam nhiều lắm. À, Dương Hạo vẫn chưa có tin tức gì sao?"
Chiết Tử Du mặt bỗng trở nên buồn bã, nhẹ nhàng gật đầu.
Chiết Ngự Huân đi tới, khẽ nắm bả vai em gái mình rồi nhẹ an ủi: "Tử Du, đừng lo lắng quá, ta thấy hắn không dễ chết thế đâu, nhất định sẽ tìm thấy thôi".
Chiết Tử Du quay lại nhẹ nhàng nói: "Ca, muội không lo lắng. Nhiều người như thế này, không tìm thấy hắn thì muội cũng vẫn yên tâm. Không có tin tức có nghĩa là hắn nhất định không sao".
Chiết Ngự Huân cảm thấy yên tâm, cười nói: "Ừm, nghĩ như vậy mới phải, như vậy mới phải".
Thế nhưng khi rời xa Chiết Ngự Huân, một mối lo sợ và thắc thỏm cứ như làn sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085760/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.