Hai nữ vệ đỡ Tiêu Xước tới trước phòng của La Đông Nhi, gọi khẽ: "La thượng quan...."
"Không cần... gọi nàng ta đâu." Tiêu Xước sắc mặt đỏ như ráng chiều, mắt lờ đờ xua tay bảo, nói xong liền giãy khỏi tay họ, lắc lư đẩy cửa tiến vào phòng.
Trằng treo trên cao, sáng rỡ lọt qua khung cửa sổ mà vào, màn giường hơi lay động, lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở gấp rút.
"Nha đầu này, lại tu luyện công pháp mà ta truyền thụ cho ư?"
Tiêu Xước mơ màng nghĩ, cảm giác buồn ngủ xộc lên đầu, nàng ta ngáp một cái, bước tới trước bàn, sờ thấy một ấm trà lạnh, thuận tay cầm lên uống một ngụm thật thống khoái, sau đó nhắm mắt lại cởi quần áo, mặc đồ lót lảo đảo bước tới cạnh giường, vừa vén màn vừa rón rén thò đầu vào.
"Ô… đừng... luyện nữa..., hơi sớm, hơi sớm..." Còn còn chưa nói xong một câu, Tiêu Xước liền mơ mơ màng màng thiếp đi, đầu óc của nàng ta đã quay cuồng, cảm giác như trời đất quay mòng mòng, thò tay ra sờ thấy người bên cạnh liền dang tay ra ôm, muốn mình ngủ được yên ổn hơn.
Thần chí của Dương Hạo đã hoàn toàn rơi vào trong hỗn loạn, chỉ bằng vào bản năng trường kỳ tu hành, cố gắng chống đỡ trong khổ sở, cái thân hình mềm mại ở bên cạnh dựa sát vào mình, mùi thơm dụ người của da thịt ùa vào mũi, cảm giác thân thể nữ nhân mềm mãi đẫy đà, một chút tâm trí đang khổ sở chống đỡ của Dương Hạo giống như là sông lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085561/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.