Trong phòng giam đã chật kín người, cũng may, mang vào nhốt đã nhanh mà kéo ra ngoài xử tử còn nhanh hơn, cho nên mới bảo chứng thiên lao không đến nỗi chật ních.
Sau buổi trưa, gió đã mang tới ý vị ấm áp, cây tường vi ở góc tường nở những đóa hoa mỹ lệ. Trong viện lạc của thiên lao, Đại Đầu và đám ngục tốt đang bận rộn làm việc lặc vặt, ai ai cũng chuyền trò vui vẻ, thần thái an nhiên. Trong gió tanh mưa máu, ai ai cũng thấy bất an, trong thành Thượng kinh, lúc này chỉ có nơi đây là an toàn nhất, thái bình nhất, nghiểm nhiên là một thế ngoại đào nguyên.
"Vương gia, nghe nói sứ tiết Hán quốc dẫn người mai phục ở khu vực ngoại thành, ám sát toàn bộ nhân mã của sứ đoàn Niêm Bát Cát."
"Ừ..." Đại Đầu hoảng hốt ừ một tiếng.
"Vương gia, nghe nói sứ tiết Tống quốc Dương Hạo cũng thất tung trong một đêm, hiện tại ai cũng hoài nghi là bị sứ tiết Hán quốc ám sát rồi, ngài nói xem người của sứ quán Hán quốc thật sự có bản sự và gan lớn như vậy ư?"
Gương mặt của Đại Đầu trở nên co quắp, lại ừ một tiếng. Hắn đang lo lắng cho Dương Hạo, Dương đại ca thật sự thất tung ư? Còn cả đại tẩu, Tiểu Lục, Thiết Đầu, nghe nói toàn bộ đều bị người ta giết rồi, nhưng tới giờ lại vẫn chưa thấy tử thi, bọn họ thật sự gặp bất hạnh rồi ư? Rốt cuộc là ai đã hạ thủ?
Một lão ngục tốt thở dài nói: "Chết thì chết rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-bo-sinh-lien/3085562/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.