Editor: Thùy Linh
Vân Tri không còn mặt mũi nào đối mặt với người khác, mắng xong liền ngậm nước mắt chạy ra nhà ăn.
Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Lộ Tinh Minh nói với Ngô Chinh một câu “Đáng đời”, sau đó cũng đuổi theo.
Vân Tri một đường chạy ra ngược với hướng gió, bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhàng, tiếp theo cái đầu trọc nhỏ của cô lộ ra.
“Này!” Lộ Tinh Minh nhặt tóc giả lên, “Tóc giả cậu rớt rồi.”
Mới vừa kêu xong, người nọ biến mất khỏi tầm nhìn của anh, chạy nhanh như cối xay gió.
Lộ Tinh Minh nhéo tóc giả trên tay, nắm chặt đuổi theo.
Tại một góc vắng vẻ ở phía sau khu học, Vân Tri ngồi xổm xuống.
Cô nhìn cái bóng của mình mà khó chịu cùng cực.
Cô không ngoan.
Cô học hư.
Cô chửi tục.
… Sư phụ mà biết cô mắng chửi người khác chắc chắn sẽ đau lòng.
Bóng dáng cô nho nhỏ, Lộ Tinh Minh ở phía sau không lên tiếng.
Đang lúc anh định đi đến thì tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên khiến anh dừng lại.
Là sư phụ gọi điện.
Vân Tri không phát hiện Lộ Tinh Minh ở phía sau, cô nắm chặt điện thoại, xuất thần nhìn nó.
Bởi vì trên núi không có tín hiệu nên mỗi tuần sư phụ xuống núi một lần mới có thể gọi điện hỏi thăm cô vài câu. Bây giờ mà sư phụ gọi chắc hẳn là trong thôn có người bị bệnh, sư phụ xuống giúp đỡ, thuận tiện mượn điện thoại gọi cho cô.
Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466059/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.