Editor: Thùy Linh
Tay phải của Ngô Chinh bị trật khớp nhẹ, cô y tế nói không đáng ngại, chỉ cần xoa thuốc là mấy ngày sẽ đỡ.
Tin tức cũng truyền đi mau, chỉ trong một buổi trưa mà hơn nửa trường biết Ngô Chinh vật tay với một nữ sinh mà bị thương.
Tâm tình cậu hậm hực, buồn bực ngồi trong một góc của nhà ăn.
“Chinh tử, lại đây ăn xương sườn nè.” Lưu Bưu Hổ gắp một miếng sườn đặt trong chén cậu.
“Chinh tử, ăn canh thịt đi.” Võ Hiểu Tùng cũng đẩy một chén canh thịt gà qua.
“Không ăn.” Một chàng trai như cậu đã bị mất hết mặt mũi, nào có tâm tình ăn cơm.
Các bạn thân tốt tính an ủi: “Thôi nào, làm gì đến mức đó.”
Ngô Chinh buồn bực, “Mọi người nói thử, một người nhỏ bé như cậu ta thì sức lực lấy ở đâu ra? Đúng là uống thuốc tăng lực mà lớn lên!”
Đang nói thì “Thuốc tăng lực” đi vào.
Vân Tri còn không thấy Ngô Chinh và đồng bọn, chỉ lo bưng khay đồ ăn ngồi ở chỗ khác bọn họ.
Ngô Chinh mở miệng: “Này.”
Nghe thấy tiếng, Vân Tri nhìn qua.
Lúc này cô mới chú ý Ngô Chinh đã ra khỏi phòng y tế, ánh mắt lấp lánh, không khỏi nhìn về tay phải của cậu.
Bên trên bó băng vải, không biết tình trạng bị thương ra sao.
Vân Tri chột dạ cụp mắt, yên lặng dời sang một bên, làm bộ không phát hiện.
Mí mắt Ngô Chinh nhảy dựng, “… Này.”
Vân Tri cảm nhận cô không thể tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466058/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.