Sống trên đời, tại sao lại có thể khó khăn đến như vậy? Giống như mọi chuyện đã lo liệu từ trước, nhưng sự thật mà nói, làm sao có thể tránh thoát khỏi ý trời đã an bài? Duyên phận là một điều gì đó thật lạ, thật thần kỳ. Người ta nói, ở thời điểm kiếp trước, nếu ta có thể nhìn ngắm người mà mình yêu năm trăm lần, kiếp sau nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Nhưng đến được với nhau hay không? Hay chỉ là vô tình lướt qua nhau, có duyên nhưng không có nợ?
Cuộc đời của mỗi người đều là những mảnh ghép sặc sỡ. Có màu sáng, có màu chói, đồng thời chính là đủ mọi cung bậc cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố. Nhân danh tình yêu, đại diện cho tình yêu, đến khi nào mới có thể cảm hóa được trái tim đối phương?
Rơi vào tình yêu tựa như ăn phải trái cấm, vừa muốn dừng lại, đồng thời lại vừa muốn tiếp tục. Yêu, thật sự là khổ sở. Coi người đó là cả thế giới của mình, là cả bầu trời, cả vũ trụ của mình, nhưng đối phương liệu có coi chính bạn bằng ai hay không? Thả hồn mình vào gió. Hãy để thời gian trả lời cho chính quyết định của ta. Đúng hay sai, cũng tuyệt đối đừng bao giờ tỏ ra mềm yếu hay hối hận với những quyết định của chính bản thân mình.