“Cũng không phải ta bắt ngươi phải vì ta mà làm chuyện gì, những thứ ngươi cho ta ta đều rất cảm kích, còn những thứ không cho…”
“Thì sao?”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp khiến ngươi cho.”
Hai người đắp cùng một chăn, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tiêu Vân Hiên tựa như cực kỳ hưng phấn, hăng hái bừng bừng kể rất nhiều chuyện Nhạn Môn Quan. Cung Dư Mặc chui trong chăn, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý hoặc hỏi đôi ba câu.
“Được rồi, ngày mai Dư Mặc còn phải vào triều nữa phải không? Chúng ta ngủ thôi.”
Cung Dư Mặc vừa bực mình vừa buồn cười, nói, “Tới giờ ngươi mới nhớ sao?” Thấy Tiêu Vân Hiên có chút tự trách cúi đầu, Cung Dư Mặc cũng không nỡ chọc hắn nữa, vươn bàn tay trắng nõn ra khỏi chăn, sờ sờ mặt hắn, “Không sao đâu, ta đã xin phụ vương miễn cho buổi triều sáng mai. Chúng ta có thể ngủ tới trưa mới rời giường cũng được.”
“Vậy thì tốt.”
Vân Hiên gật đầu, cười cười cúi xuống hôn môi Dư Mặc. Dư Mặc lười biếng nằm yên, cực kỳ tận hưởng sự chủ động của Vân Hiên. Hai người hôn tới hôn lui một hồi lâu mới rời ra, Dư Mặc thấy Vân Hiên mặt đỏ bừng hỏi mình, “Không… không làm tiếp sao?”
Lúc đầu hắn sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ra ý của Vân Hiên, thấy bộ dáng quẫn bách của Vân Hiên thật buồn cười, “Không được… Bình thường ta không có sở thích ở trong phòng ngủ của mình làm mấy chuyện này, ở đây không có chuẩn bị gì hết.”
“Cần phải chuẩn bị gì nữa hả?”
“Phốc…” Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-nhu-lai-bat-phu-khanh/24471/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.