“Phụ hoàng…” Vừa tỉnh giấc liền thấy Cung Mộc Minh ngồi ở trước giường mình, Dư Mặc liền vội vã muốn đứng dậy, lại bị Cung Mộc Minh đè lại, “Ngươi thân thể bất tiện, nằm nghỉ ngơi là tốt rồi.” Dứt lời vỗ vỗ vai Dư Mặc, Tần Phong một bên lập tức cầm một cái gối tới để hắn dựa vào, chính mình liền lui ra ngoài.
“Nghe nói ngươi ở ngự thư phòng phê tấu chương phê đến ngất xỉu?”
Cung Dư Mặc nháy mắt mấy cái, cẩn thận hồi tưởng lại hồi lâu, tựa hồ cũng không nhớ rõ chính mình đã ngủ như thế nào, mà trước khi ngủ ở nơi nào một điểm cũng không nhớ rõ, “Có lẽ đúng là vậy.”
Cung Mộc Minh thở dài lắc đầu. Tiên đế năm mươi tuổi, hôm nay tóc mai đã hoa râm. Sau khi Cung Dư Mặc đăng cơ, hắn liền lựa chọn đến sống trong Hư Việt cung thanh tịnh nhất hoàng cung, hiện tại cuối cùng cũng trải qua những ngày thư thái lại thanh nhàn. Ai ngờ mấy ngày trước Cung Mộc Thiên tiến cung, sau khi muốn nói lại thôi một phen, cuối cùng là nói với hắn, e rằng Tiêu Vân Hiên đã không còn. Hắn suy nghĩ nên đi xem nhi tử nhà mình, muốn nhìn xem hắn có thể nói gì, rất nhiều sự tình mặc dù muốn thoải mái cũng không thể buông tay.
“Dư Mặc… Cho đến hôm nay, ngươi hối hận hay không?” Cung Dư Mặc nhìn phụ thân của mình, hồi lâu mới tái nhợt cười nói, “Chưa từng ngôn hối… Chỉ là không cam lòng.” Cung Mộc Minh gật đầu, “Nếu là như thế là được rồi, ngươi cần biết… Tự ngươi quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-nhu-lai-bat-phu-khanh/24486/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.