Chương trước
Chương sau
Ban đêm, trăng lạnh như nước.
“Hoàng huynh, đang suy nghĩ gì vậy?”
Huynh đệ hai người đã lâu không ngủ chung giường, đêm nay Cung Dư Mặc kéo Cung Dư Thư trò chuyện tới đêm khuya, liền để Dư Thư dứt khoát trụ lại, hai người vô cùng thân thiết dựa vào cùng một chỗ, trò chuyện lại trò chuyện liền buồn ngủ. Chỉ là Cung Dư Mặc chợp mắt một hồi tỉnh lại phát hiện người bên cạnh còn chưa ngủ, mà là mở to mắt không hiểu đang suy nghĩ chuyện gì.
“Ân?” Cung Dư Thư quay đầu, nhìn Dư Mặc, xoa xoa đầu hắn cười nói, “Không gì cả… Chỉ là đột nhiên nhớ tới một ít chuyện tình khi còn nhỏ.”
” Chuyện tình khi còn nhỏ? Tỷ như?” Cung Dư Mặc tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy dựa vào đầu giường hỏi.
“Ta nhớ kỹ khi còn nhỏ, vẫn đều là ngươi truy Vân Hiên chạy… Vân Hiên đi kéo ngươi rời giường, sau đó Vân Hiên sinh khí ngươi dụ hống, thỉnh thoảng bị y đánh đánh đá đá cũng đều cười hì hì.” Cung Dư Thư cười nói, “Ta đang suy nghĩ từ khi nào bắt đầu, hai người các ngươi đổi ngược? Sau khi nghe ngươi nói những chuyện vừa rồi, ta mới nghĩ… Mấy năm nay đều là Vân Hiên nhân nhượng ngươi.”
Cung Dư Mặc cười nói, “Đúng vậy… Trước đây đả đả nháo nháo chỉ là chơi đùa, cho nên cũng không để ở trong lòng. Nhưng sau này… sau này phát hiện dụng tâm của y, mà ta lại không hạ được quyết tâm muốn xa lánh lạnh nhạt với y. Nhưng y dù sao cũng là Tiêu Vân Hiên a…” Dư Mặc nghĩ đến chuyện gì tựa hồ phi thường vui vẻ, cười đến càng ôn nhu, “Ta nghĩ ta đối y là đẩy không ra.”
“Cho nên thẳng thắn dựa vào nhau cùng một chỗ sao?” Cung Dư Thư cười nói, “Ngươi vì câu ‘cùng một chỗ ’ này bỏ ra cũng thật nhiều công phu.”
“Hoàng huynh… Ta biết ta thiếu ngươi một câu xin lỗi.” Cung Dư Mặc cúi đầu, cầm tay Dư Thư, “Nhưng ngươi tin tưởng ta, ta chưa từng nghĩ tới thương tổn ngươi cùng phụ hoàng.”
Cung Dư Thư gật đầu, “Ta biết… Nếu như ngươi quả thật là tâm ngoan thủ lạt, khi đó hoàng cung đều trong lòng bàn tay ngươi, hoàn toàn có thể giết ta hoặc phụ hoàng, nhưng ngươi không làm thế. Ngươi trái lại quỳ tại nơi kia, thẳng đến khi phụ thân nguyện ý đưa cho ngươi chiếu thư đóng dấu ngọc tỷ.”
Cung Dư Mặc trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng lên quỳ gối trước mặt Cung Dư Thư, không nói hai lời liền dập đầu, dập đến nghe thanh âm liền cảm thấy đau. Dư Thư thấy thế vội vã đi qua dìu hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi đang làm gì!?”
“Hoàng huynh, ” Cung Dư Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, “Khi xưa Tần Tín Nguyệt Trữ Tu Phàm theo ta làm phản bức vua thoái vị… cũng không hiểu được sẽ có một ngày ta thoái ẩn, là ta đã lừa bọn họ lợi dụng bọn họ. Nhưng bọn họ đều là một mảnh trung tâm, chân thành vì nước… Cầu hoàng huynh sau khi kế thừa đế vị, chớ làm khó bọn họ.” Dứt lời lại dập đầu hai cái.
Cung Dư Thư nhìn nhìn dáng vẻ của hắn than thở, “Ngươi vừa nói muốn ta ‘nhân từ’, ta sao có thể sẽ mang lòng oán hận đối với bọn họ đây? Thứ nhất, ngươi mới vừa rồi cũng nói, bọn họ đều là trụ cột quốc gia, ta muốn xây dựng thịnh thế giang sơn không thể rời bọn họ, thứ hai ta mới nói qua, ta không bằng ngươi, thua ở ta dùng người không chính xác lại có nghi tâm, hôm nay ta sao có thể tái phạm sai lầm đồng dạng? Ngươi đứng lên đi.” Dứt lời Cung Dư Mặc mới ngẩng đầu lên, cười nói, “Ta liền biết, hoàng huynh là sáng suốt nhất, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn hắn.”
Cung Dư Thư bất đắc dĩ mà cười nói, “Ngươi dám noi theo Huyền Vũ môn chi biến, cũng không phải đoán chắc ta sẽ giống với Lý Thế Dân, thu nạp hiền tài không kiêng kỵ?”
(Huyền Vũ môn chi biến: là sự kiện tranh giành quyền lực khi Tần vương Lý Thế Dân giành ngôi vị với anh mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng em là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.- nguồn Wiki)
Cung Dư Mặc cười nói, “Vẫn là hoàng huynh hiểu rõ ta.”
Dư Thư nhìn hình dạng Dư Mặc cười đến sủng nịch, lắc đầu, “Ngươi nha,” muốn nói lại thôi một phen, chỉ cười nói, “Ngủ đi, thời gian đã không còn sớm.”
“Ân.”
………..
“Ly khai kinh thành vĩnh viễn không trở lại?” Hề Phán đỡ khung cửa kinh ngạc mà hỏi, “Cái này… là Dư Thư điện hạ yêu cầu?”
Cung Dư Mặc lắc đầu, “Không phải, hoàng huynh không tiện nói ra miệng, nhưng ta cũng nên tự mình hiểu lấy. Một hoàng đế đã chết bất đắc kỳ tử, nếu như xuất hiện ở kinh thành sẽ gây nên bao nhiêu rối loạn? Ta không muốn tự tìm phiền phức lại càng không muốn làm hoàng huynh khó xử.”
“… Là vậy sao?” Hề Phán cúi đầu, “Vậy, Tiêu đại nhân…”
“Vân Hiên ước chừng ba ngày sau liền đến Giang Nam, chúng ta ước hẹn tại đó gặp lại.” Cung Dư Mặc đi qua, “Hề Phán, ta nói rồi… Đợi tất cả những chuyện này trần ai lại định sẽ cho ngươi một lời công đạo. Ngươi theo chúng ta cùng nhau đi thôi, từ nay về sau liền tự do rồi.”
Ai ngờ Hề Phán lắc đầu, “Ta không đi, Hề Thiến ngày hôm qua đã tự mình nói với ta, nàng sẽ đi cùng Tần Phong. Chủ tử có Hề Thiến cùng Tần đại nhân hầu hạ, Hề Phán an tâm.”
“Ngươi không đi? Ngươi không đi lẽ nào ở lại trong cung?”
“Hề Phán không thể ở lại trong cung sao?”
“Thế nhưng…”
Hề Phán mi mục loan loan, cười đến như hoa khuynh quốc, “Chủ tử từng hứa với Hề Phán, đợi sau khi hoàn thành việc này liền cho Hề Phán tự do. Hôm nay Hề Phán đã quen sinh hoạt nơi cung đình này, lại sống không được những ngày tháng không ai hầu hạ không có sơn trân hải vị không có cẩm y tân trang… Làm sao có thể ly khai? Chủ tử nếu thật sự vì tốt cho Hề Phán… liền để Hề Phán ở lại trong cung hưởng phúc đi.”
Cung Dư Mặc nhìn nàng, một lúc lâu mới gật đầu, “Nếu… đây là lựa chọn của ngươi.”
Lựa chọn.
Cũng biết cũng không phải là mỗi người đều có lựa chọn.
Thời điểm bị người bán đến câu lan viện, nàng không thể lựa chọn, thời điểm lên đài hát hí khúc bán rẻ tiếng cười, nàng không thể lựa chọn, cuối cùng bị người dùng năm mươi lượng bạc chuộc đi, nàng vẫn là không thể lựa chọn.
Chỉ là khi quạt giấy nhẹ nhàng lay động, vị công tử diện mục ôn hòa xinh đẹp, một đôi thủy mâu khiến người nhìn một lần liền thấy ấm áp, đứng ở trước mặt nàng cười mà nói, “mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề*, tỷ muội các ngươi không bằng kêu Hề Phán Hề Thiến vừa hay.” Thời điểm ấy, tuy rằng là danh tự không thể lựa chọn, nhưng thực sự nói không nên lời, thật là êm tai.
(*mắt đẹp trông mong làm sao, khéo cười tươi đẹp làm sao)
Mỹ mục phán hề, hề phán. Đọc ra, phảng phất giữa cánh môi đều có hương mực.
“Kỳ thực, ngươi không cần…” Cung Dư Thư đi tới phía sau Hề Phán, “Ngươi có thể cùng hắn rời đi, hoặc hảo hảo ở lại trong cung.”
Hề Phán cười nói, “Như thế nào đều là chịu đựng dày vò, cần gì phải vậy? Thỉnh bệ hạ thành toàn, đây là, tiện thiếp tự mình chọn lựa.”
Có thể chỉ có chính nàng biết, tại một thoáng kia công tử như thiên nhân bước đến, một khắc kia, hồn phách của nàng cũng đã khắc trên danh tự người kia, không thuộc về chính nàng. Ngay cả chính nàng đều không thể phận biệt, đây đến tột cùng là một loại cực đại may mắn hay là cực đại bất hạnh. Nhân sinh tại thế… có thể tìm được một người có thể làm mình si cuồng làm mình chấp nhận trả giá hết thảy, là xiết bao may mắn, nhưng đốt cháy toàn bộ bản thân cũng không chiếm được nửa điểm tiếc thương của người nọ lại là bất hạnh ra sao.
So với Tiêu Vân Hiên, nàng chênh lệch qua nhiều. Tiêu Vân Hiên cùng Cung Dư Mặc, cố sự nói ra tựa hồ có thể kinh thiên động địa, hai người bên nhau là quốc thái dân an, nhưng nàng thì sao?
Cung Dư Mặc trước khi hành sự từng hỏi qua nàng ── ngươi có thật nguyện ý?
Chân thật đến nực cười, nàng nếu không muốn, còn có ai có thể bức nàng, còn có ai sẽ lại bức bức nàng không được?
“Một giọt lệ Bồ Tát, có thể phổ độ vô biên… Chủ tử, huyết cùng lệ Hề Phán chảy vào cuộc đời này, chỉ cầu là một mảnh bụi hồng trên phách vương hoành đồ của ngươi.”
………….
Cung Dư Thư đứng ở cửa cung, ngẩng đầu nhìn trời cao vân đạm, đột nhiên nhớ tới khi còn bé đã từng bị hỏi qua vấn đề cửa ải giang sơn và mỹ nhân. Muốn mỹ nhân là hắn hôm nay tay nắm thiên hạ, Tiêu Vân Hiên cái gì cũng muốn cùng Cung Dư Mặc gì cũng không muốn, nhưng không hiểu được hai người kia, là cái gì cũng đều chiếm được hay là gì cũng đều đã buông tha…
Chỉ thán nhân thế, không thuận theo người.
………….
Liệt Võ đế năm thứ sáu tháng tư, Tiêu Vân Hiên tướng quân trên đường đi sứ chư quốc nhiễm bệnh sốt rét, không trị thân vong. Tháng năm cùng năm, Liệt Võ đế nhận được tin vô cùng giận dữ, sau khi trọng phạt sứ thần Trữ Tu Phàm, quá tức giận mà bệnh không dậy nổi, ngày hai mươi bốn tháng năm bạo bệnh mà chết. Tháng sáu cùng năm, hoàng huynh Liệt Võ đế, tiền thái tử Cung Dư Thư lên ngôi, sửa niên hiệu Tuyên Nghi, từ ấy khai sáng Đại Hi triều trăm năm thịnh thế.
Tương truyền, Liệt Võ đế thiếu niên anh hùng, không chịu nhàn rỗi, hùng tâm bừng bừng, hai mươi chín tuổi soán vị đoạt quyền, mạnh mẽ chinh phạt mở rộng biên cảnh, chỉ tiếc anh hùng khí đoản, lại hoặc là cử chỉ bức cung cũng không phải chính thống, tại vị bất quá sáu năm liền bạo bệnh mà chết. Đáng tiếc nhân tâm bất túc xà thôn tượng*, mặc dù cuồng ngạo như Liệt Võ đế, cũng tránh không khỏi thiên lý mệnh số.
(*lòng người không đủ rắn nuốt voi, ý nói tham lam vô độ không biết đủ)
Chỉ là trên phố, nói đến vị hoàng đế đoản mệnh này nhiều nhất cũng không phải là công tích của hắn cũng không phải hắn thị huyết, lại là cố sự ái tình giữa hắn cùng với Hề Phán nương nương. Có người nói Hề Phán nương nương vốn là nữ tử yên hoa, Liệt Võ đế khi niên thiếu cùng nàng nhất kiến chung tình, liền thay nàng chuộc thân, mấy năm sau không để ý gia tộc phản đối nạp nàng là trắc phi, sau khi đăng cơ lại phong làm quý phi. Tuy rằng Hề Phán nương nương này nhiều năm không có sinh tử, Liệt Võ đế lại thủy chung chuyên sủng nàng chưa từng dao động. Sau này Liệt Võ đế bạo bệnh mà chết, Hề Phán nương nương tự vẫn tuẫn tình theo, Tuyên Nghi đế vô cùng cảm động, đặc biệt chuẩn ấn theo lễ nghi hoàng hậu hợp táng cùng Liệt Võ đế, lúc này mới khiến cho người hữu tình sau trước vẹn toàn.
Một người là khí phách chiếm đoạt sơn hà khuếch trương hoành đồ phách nghiệp nhưng sau khi hoàn thành lại đột nhiên kết thúc – khuynh thế đế vương, một người là kinh thải tuyệt diễm một lần ngoảnh lại khuynh quốc khuynh thành, mặc dù từng lưu lạc phong trần nhưng vẫn nhận được muôn vàn sủng ái – một thân tuyệt thế hồng nhan. Một đế vương không so bì xuất thân si tình như vậy, một hồng nhan không tham niệm trần thế thề sống chết tương tùy, ái tình oanh oanh liệt liệt như vậy, có nhiều cố sự nhiều diễn nghĩa ca tụng hơn nữa cũng không quá đáng.
Tin tưởng tại thời điểm Cung Dư Mặc lựa chọn Hề Phán làm Vương phi, mà Hề Phán cuộc đời chẳng thể yêu, cũng sẽ không ngờ tới, có một ngày cố sự của các nàng sẽ thành truyền thuyết động lòng người nhất tại triều đại sau này. Đương nhiên, hậu thế nói thế nào tự do người hậu thế đánh giá, bởi vì nhân vật chân chính của cố sự lúc này còn hồn nhiên không biết.
………..
Tháng bảy, hết nóng, cảnh đẹp.
Hề Thiến chưa từng ly khai kinh thành, tới nơi nào đều cảm thấy mới lạ, lôi kéo Tần Phong nơi dạo nơi xem. Lưu lại Cung Dư Mặc cùng Tiêu Vân Hiên, nhàn hạ thoải mái liền đi lên núi, đi có chút mệt mỏi liền tìm một lầu các nơi sườn núi nghỉ tạm.
“Ngươi thực sự bỏ được?” Tiêu Vân Hiên hơi hơi nheo mắt, miễn cưỡng mà tựa trên ghế đá tại lầu các.
Cung Dư Mặc tự nhiên hiểu được y hỏi chuyện gì, liền cười nói, “Vốn không phải thứ ta muốn, có gì luyến tiếc?”
“Của ngươi quyền khuynh thiên hạ?”
“Không muốn lại thế nào?”
“Của ngươi trí trị nước dọc ngang? Tay hô mưa gọi gió?” Nghiêng nghiêng đầu, trong phượng mâu tối như mực nhiễm đầy ý cười rửa không sạch.
“Không có cũng được.” Người nọ nói đến thanh đạm, chắp tay mà đứng, khóe mắt khẽ cười, tay áo nghênh phong phấp phới, tựa ưng giương cánh, phần phật muốn bay.
“Nga? Rất giỏi a.” Vân Hiên nhếch mi, nhẹ nhàng bước đến bên người hắn cười hỏi, “Vậy giang sơn mỹ nhân của ngươi thì sao?”
“Không…” Lời theo thói quen đang thốt ra nghẹn tại yết hầu, Cung Dư Mặc cúi đầu nhìn Tiêu Vân Hiên cười đến vài phần giảo hoạt vài phần thờ ơ không để ý, chỉ phố xá tiếng người huyên náo ồn ào dưới lầu các cùng viễn sơn như thủy mặc khí thế phóng xuất trước mặt, “Giang sơn,” nói xong lại đưa tay điểm điểm chóp mũi Vân Hiên, ý cười càng sâu, “Phu quân*.”
Duyên này trọn đời…
Không phụ Như Lai không phụ chàng.
(* trong QT là “lương nhân”- người tốt, lương thiện, có lẽ là đối với “mỹ nhân”. Nhưng cũng có nghĩa là chàng, phu quân. Ta thích để “phu quân” hơn. Không biết Dư Mặc muốn dùng với nghĩa gì… J))
Tác giả nói:
Gào khóc gào khóc ngao cuối cùng xong xuôi viết xong rồi! Hư thoát…
Ta nghĩ không tính phiên ngoại, văn này hẳn là dài nhất ta từng viết, hơn nữa kết thúc rồi đi.
Bất quá vẫn còn có rất nhiều điều không viết vào.
Bởi vì ngừng không viết đã gần hai năm, cho nên muốn mài bút, dùng thiên văn này bởi vì … thiên này tình tiết tương đối giản đơn, kết quả viết lại viết liền nghĩ còn có nhiều nhân vật thiết kế thật là tốt đều không viết ra được a! Thứ nhất là sợ chính mình hold không được nhiều nhân vật như vậy, hai là ta thực sự muốn nhanh lên một chút viết xong OTZ
Về Hề Phán, ta vẫn có cảm giác muốn viết ra, tin tưởng mọi người nghe qua “Hồng trần cuồn cuộn” bản tiếng Quảng Châu, ca từ trong đó, “Có lẽ đây là vinh hạnh khiến người kiếp này không yêu ta, đời đời con cháu truyền lưu tình yêu bí ẩn giữa ta và hắn” ta thì cơ bản là chiếu theo cảm giác này để viết… Bất quá đúng hay không ta cũng không biết.
Nói chung tuy rằng qua 12 điểm, thế nhưng ta vẫn nỗ lực kéo dài phần cuối, mọi người thông cảm thứ lỗi a!
Phi thường cảm tạ mọi người đọc qua bỏ phiếu để lại phản hồi~~ thực sự rất cảm tạ ~~ ta sẽ tiếp tục nỗ lực viết ~
Người edit nói: Hoàn aaaa… đã hoàn aaaa ….* Nước mắt lưng tròng* Cuối cùng ta đã làm xong, dù không phải từ đầu. Cũng không biết nói gì, thôi khi nào có cảm xúc ta sẽ viết cảm nhận sau vậy. Hẹn gặp lại a.
– Hoàn –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.