Thế giới này rộng lớn là thế, người người tấp nập ồn ào là thế, nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy thật cô đơn? Cuộc sống đơn độc chỉ có một mình hắn, dường như hắn đều đã quen rồi. Ngày ngày không có người để trò chuyện cùng, chỉ có thể một mình tự làm bạn với mình. Thực chất, sâu thẳm trong trái tim của hắn có một lỗ hổng chưa giây phút nào ngừng rỉ máu. Cuộc sống như thế đã kéo dài với hắn từ rất lâu, rất lâu.
Cho đến một ngày, một nam nhân xuất hiện. Vết thương nơi trái tim của hắn bỗng chốc từng hồi âm ỉ đau nhức. Ký ức ngày xưa ngỡ như là đã quên, ngờ đâu lại vẫn là đau đớn như vậy. Vừa yêu, lại vừa không có cách nào tiến tới. Sự nhung nhớ ngày đêm dày vò khiến cho hắn nghẹt thở. Vốn dĩ cả đời sống trong cô độc, thế nhưng người vì cớ gì mà lại xuất hiện một lần nữa, khuấy đảo cuộc sống của hắn? Bi thương...dường như đã ngược thành cả một dòng sông... Muốn yêu lại không dám yêu, muốn quên lại cứ mãi nhớ, hắn phải làm sao bây giờ? Con tim của hắn dường như đã một lần nữa bị đau thương làm cho chết đi. Rốt cuộc, hắn cũng có thể hiểu được như thế nào là lực bất tòng tâm rồi. Thật đau! Thật tuyệt vọng!