Edit: Nagi Maria
Buổi chiều, cứ đến giờ là Hàn Luân lại đến thăm Huyền, vì những chuyện rắc rối của hắn ít nhiều cũng đã được giải quyết, nên vừa vào cửa, hắn liền phát hiện trong phòng bệnh Huyền mấy ngày nay có chút dị thường bị hắn vô tình xem nhẹ.
“Chuyện của Lan đã xử lý êm đẹp cả chưa?” Nghe tiếng bước chân Huyền đã đoán được người đến, một bên ngồi xếp đống sách trên đầu giường, một bên hỏi.
“Tuy không thể xoá bỏ ý niệm tự sát trong đầu hắn” Hàn Luân ngồi xuống trước mặt Huyền “Nhưng, ít nhất hắn đã chịu nhìn thẳng vào ta, chịu nghe ta nói”
“Đó là chuyện tốt” Huyền thản nhiên cười cười “Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa thì ý niệm này sẽ không còn trong đầu hắn nữa”
“Huyền, mấy ngày nay ở đây xảy ra chuyện gì à?” Nhìn thấy nụ cười vô cùng đẹp chưa bao giờ có trước đây của Huyền, Hàn Luân cảm thấy lo lắng, Hàn Luân có dự cảm chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra “Ngươi… dường như thay đổi rất nhiều”
“Ngươi là đang nói đến chuyện gì?” Đối mặt với câu hỏi của Hàn Luân, Huyền đã biết không thể che dấu được.
“Ngươi đã gặp hắn” Ngữ khí Hàn Luân nhất thời trở nên cứng rắn, đưa ra một khẳng định.
Huyền nao nao, nhưng lập tức hiều được Hàn Luân sớm đã biết mọi chuyện “Từ khi nào ngươi biết việc này?”
“Sau vài ngày ngươi bị thương, ta liền phát hiện ngươi có chút thay đổi” Trong mắt Hàn Luân bùng lên hai ngọn lửa “Sở dĩ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yen-van/2380679/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.