Edit: Nagi Maria
Đêm đó, Hàn Luân quay lại bệnh viện, Huyền sớm đã khôi phục bình tĩnh vốn có thường ngày.
Giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, Hàn Luân mỉm cười đi vào phòng, ngồi xuống cái ghế trước mặt Huyền, ôn nhu nhìn Huyền sớm đã thanh tỉnh, trên trán vương vài sợi tóc đen mềm.
“Thấy khá hơn chút nào không?”
Huyền khẽ gật đầu, cúi đầu hỏi: “Lan thế nào rồi?”
“Ta sẽ không giết hắn, ngươi không cần quá lo lắng” Hàn Luân chăm chú nhìn dáng vẻ suy yếu của Huyền “Ta biết ngươi không muốn ta vì ngươi mà phải động thủ”
“Vậy là tốt rồi” Huyền an tâm nhắm lại hai mắt “Đáp ứng ta, đừng truy cứu trách nhiệm nào của Lan hết”
“Ta đồng ý” Hàn Luân nhẹ nhàng nói bên tai Huyền lời hứa hẹn “Ngược lại, ngươi phải mau chóng hồi phục”
Huyền nhẹ nhàng gật đầu, Hàn Luân lại vuốt ve mái tóc đen của Huyền “Hiện tại ngươi phải nghĩ ngơi thật tốt, ta vẫn sẽ luôn ở đây cùng ngươi”
Huyền lộ ra một nụ cười nhạt như có như không, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, giúp Huyền chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Hàn Luân chăm chú nhìn dung nhan của Huyền khi ngủ, thẳng đến khi ánh bình minh hé lộ…
Trong mộng, một đôi mắt tuyệt mỹ đang chăm chú nhìn hắn… rất u buồn, rất phiền muộn, tựa như quanh hắn chỉ có thống khổ cùng bi thương…
(đây là mộng của Sính ca nha mọi người ^^, không phải của Huyền đâu)
Hai mắt người đó cứ như biển hồ sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yen-van/2380675/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.