EDIT: Vương Tĩnh
Trăng đêm nay trắng bạc, bóng đêm che phủ tất cả, màu trắng lạnh lẽo hoà cùng màu xanh đen của sự tĩnh mịch tạo thành một mảnh nhu hoà tuyệt mỹ, bất luận là gì nó cũng vẫn như vậy không thay đổi. Thỉnh thoảng trên cây ngô đồng chậm rãi rơi xuống một phiến lá, càng làm bức tranh về đêm trở nên sống động tuyệt diệu có một không hai.
Vi Cảnh Sính đứng bên song cửa trong suốt, nơi phiến lá rơi xuống, hắn im lặng nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc lưu động của bóng đêm tĩnh mịch, lòng hắn dần nổi lên từng đợt cảm giác bi thương quen thuộc.
Hắn không còn nhớ mọi chuyện bắt đầu từ bao nhiêu năm về trước, theo trí nhớ của hắn thì có lẽ đã hai mươi sáu năm trôi qua rồi. Hằng năm, cứ vào những đêm của cuối thu, ánh trăng sẽ lại sáng tỏ nơi này, vào lúc đó mọi bi thương cùng thống khổ sẽ tập trung lại trong đầu hắn, khiến hắn phải có một đêm không thể ngủ được.
Cũng không hiểu được loại cảm giác bi thương thống khổ lòng người này từ đâu mà có, nhưng dù cho có hận hay oán cũng không đáng để hắn phải nghĩ nhiều, hắn chỉ đơn thuần là đem tất cả chôn vào nơi sâu nhất của tâm can, cái nơi mà đã phát sinh ra cảm xúc này. Buồn cười hơn nữa là người như hắn mà lại bị loại cảm xúc này làm tổn thương nhiều đến như vậy.
Ánh trăng đêm nay xem ra cũng giống như hắn.
Vi Cảnh Sính nhấp một chút cà phê nóng, hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yen-van/2380661/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.