"Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" Diêm Tố bay ở phía sau Thiên Nguyệt, liên tục ồn ào. 
Thiên Nguyệt mặt lạnh không để ý đến hắn, ngược lại đi càng nhanh hơn. 
Bọn họ đã ở nơi này đợi hơn nửa tháng, hoàn toàn không tìm thấy cách đi ra ngoài, cô cô cũng không biết truyền tống bọn họ đến đâu, cô cô ở bên ngoài không sao chứ? 
Trong lòng Thiên Nguyệt sốt ruột, đương nhiên không cho Diêm Tố sắc mặt tốt. 
"Ta nói, ngươi nói một câu gì đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ không nói lời nào như vậy, ta đều nghẹn mà chết." Diêm Tố bay vòng quanh Thiên Nguyệt vài vòng. 
Thiên Nguyệt mắt nhìn thẳng đi về phía trước. 
Diêm Tố dừng lại, bỗng nhiên ngồi xuống tại chỗ: "Muốn đi ngươi đi đi, ta không đi, ta muốn nghỉ ngơi." 
Thiên Nguyệt quay đầu lại nhìn Diêm Tố một cái, không dừng lại chút nào biến mất trước mặt Diêm Tố. 
Diêm Tố sửng sốt một hồi mới gào lên đuổi theo. 
Nhưng chờ Diêm Tố đuổi theo thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Thiên Nguyệt đâu nữa, trước mặt hắn là một khu rừng khô héo đầy chướng khí, bên trong sương khói mù mịt, âm u, hương vị ẩm mốc. 
"Thiên Nguyệt? Thiên Nguyệt..." Diêm Tố không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh rống. 
Khu rừng này chướng khí cổ quái thật sự, bọn họ đi vào sức mạnh sẽ dần dần xói mòn, như là bị trúng độc. 
Rống cả nửa ngày mà không có ai đáp lại, sắc mặt Diêm Tố không khỏi khó coi thêm một chút, bay qua bay lại. 
Thiên Nguyệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1169165/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.