Không giống như hôn lễ bình thường, Vu Hoan không nhìn thấy Dung Chiêu ra ngoài đón người, ngược lại là Linh La, đưa mọi người nâng nàng đi về phương hướng nào đó. Dọc đường đi gặp không ít người, những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ đội ngũ đỏ như lửa này. Cũng có người dào dạt đắc ý nói nội tình, nhưng tốc độ của đội ngũ rất nhanh, Vu Hoan căn bản chưa kịp nghe rõ bọn họ nói cái gì. Cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lui về phía sau, từ trong hẻm sâu đường phố, đến đường ruộng đường nhỏ. Vu Hoan tính thử, đi khoảng hơn một canh giờ. Cử hành hôn lễ chẳng lẽ không phải giờ lành chính ngọ à? Vu Hoan ngồi ở bên trong mơ màng sắp ngủ, không biết qua bao lâu, nàng mơ hồ cảm thấy tốc độ chậm lại, nàng xoa xoa giữa mày, xuyên thấu hồng sa nhìn ra bên ngoài. Đội ngũ bây giờ đang đi trên đường nhỏ, hai bên sườn được cây cối che đậy ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy cuối đường nhỏ đứng sừng sững một đỉnh núi. "Dừng." Linh La phất tay, đội ngũ lập tức dừng lại. Nàng chạy chậm đến bên cạnh Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan, có muốn lát nữa làm khó Dung Chiêu một chút không?" Bây giờ Linh La đã bay đến dám gọi thẳng đại danh của Dung Chiêu. Có thể nói là, lá gan luyện càng ngày càng lớn. "Vì sao phải làm khó?" Vu Hoan nghi hoặc. "Còn gì nữa, đương nhiên là không thể để hắn dễ dàng cưới được ngươi như vậy rồi!" Linh La nghiến răng nghiến lợi. "Ồ..." Vu Hoan kéo dài âm thanh, nàng cảm thấy là không cần thiết, cứ ngồi thế này quả thật nhàm chán. Nhưng thấy dáng vẻ Linh La nóng lòng muốn thử kia, Vu Hoan thật không phúc hậu đồng ý. Sau này có nàng dễ chịu. Linh La lập tức vui vẻ đi ở phía trước, cho người vây quanh kiệu hoa, trong ba tầng ngoài ba tầng. Vu Hoan nhìn thấy Dung Chiêu xuất hiện ở cuối đường nhỏ, hỉ phục màu đỏ cũng được chế thành từ Giao Sa và Hỏa Vũ. Không có trầm ổn nghiêm túc như ngày thường, nhiều thêm vài phần khẩn trương vui mừng. Linh La đứng ở phía trước, dùng mười tám loại chiêu trò võ nghệ làm khó Dung Chiêu. Dung Chiêu lại rất phối hợp, vấn đề lúc trước rất nhanh đã vượt qua, nhưng khi hỏi đến thơ, Dung Chiêu mắc kẹt. Linh La lập tức đắc ý, cuối cùng ngươi cũng có nhược điểm rồi đúng không? Nhưng Linh La còn không có đắc ý được bao lâu, Dung Chiêu bỗng nhiên vọt về phía Vu Hoan, rõ ràng là muốn trực tiếp cướp tân nương.
Người bên này được mệnh lệnh của Linh La, cũng biết tân lang sẽ không quậy đến độ lấy mạng người, rất lớn gan đi lên ngăn cản. Nhưng dưới sức chiến đấu của Dung Chiêu kia, căn bản là không tốn phí nhiều ít sức lực đã ổn định vững chắc đứng ở trước cửa kiệu hoa. Hồng sa lộ ra, hai người có thể nhìn thấy rõ đối phương, đó là một loại thâm nhập sâu vào trong tim cùng với sự ăn ý tin tưởng vô điều kiện. Vu Hoan vén hồng sa lên, chủ động đưa tay ra. "Tiểu Hoan Hoan!" Linh La ở bên kia tức giận đến dậm chân. Dung Chiêu cong khóe môi, duỗi tay nắm tay đỡ Vu Hoan xuống kiệu, ôm vòng eo của nàng, ôm nàng đi đến cuối con đường nhỏ kia. Đi ra khỏi đường nhỏ, cầu thang được lát bạch ngọc đi lên trên nhìn không thấy điểm cuối. Hai bên cầu thang cứ cách năm bước lại có một cây cột ngọc, trên cây cột khắc không phải là kỳ hoa dị thú gì, mà là những thần thái khác nhau của Vu Hoan, có đứng có ngồi, có cười có nghiêm túc, mỗi động tác của người trên cây cột ngọc đều như sinh động như thật. Vu Hoan mím môi, đôi mắt hơi hơi nheo lại, dùng sức nắm tay Dung Chiêu. Dung Chiêu chỉ khẽ cười một tiếng, nắm tay nàng bước lên thềm ngọc, nháy mắt hai người bước lên kia, có tiếng Phạn từ trong trời đất vang lên, âm thanh kia thanh thúy dễ nghe, vừa nghe thấy nó cảm giác được cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái. Tiếng Phạn kia như vang vọng cả trời đất, giống như thiên địa vì bọn họ mà giáng xuống lời chúc phúc. Vu Hoan nhìn người bên cạnh, mặt mày vô cùng mềm mại, bất cứ ngôn ngữ nào cũng không thắng nổi hình ảnh hai người nhìn nhau cười. Linh La ở phía sau tức giận đến dậm chân, nhưng vẫn dẫn Kinh Hồng một trái một phải đi theo lên thềm ngọc. Trên thềm ngọc trắng tinh, hai bóng người lửa đỏ tựa vào nhau, ở trong tiếng Phạn chậm rãi đi theo thềm ngọc tiến về phía trước. 9999 bậc thềm, ngụ ý lâu lâu dài dài, thiên trường địa cửu. Vu Hoan bước lên bậc thềm cuối cùng, tiếng Phạn chợt dừng lại, trên không trung tự nhiên xuất hiện cánh hoa, bay bay rơi lả tả xuống. Vu Hoan xuyên qua những cánh hoa dày đặc, nhìn thấy cảnh sắc phía trước mặt. Trước mặt nàng là một quảng trường rất lớn, nơi xa là một tiểu viện bình thường, đơn giản sang trọng. Tiên Lộc Đài, đây là Tiên Lộc Đài. Mà xung quanh quảng trường đứng không ít người. Mọi người nhìn hai người xuất hiện, đều hít hà một hơi. Giao Sa và Hỏa Vũ dệt thành hỉ phục nhẹ như mây khói, gió nhẹ phất qua dường như có ngọn lửa đang lưu chuyển giữa hai người bọn họ. Bọn họ nắm tay nhau đứng ở nơi đó, những màu sắc trong trời đất đều như đã phai nhạt, chỉ còn sắc thái đỏ rực đến mức tận cùng kia. Cái loại xinh đẹp này, giống như ánh hoàng hôn phía cuối chân trời, ráng màu vạn trượng, chấn động lòng người.
Vu Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tư Hoàng đứng đầu tiên, hắn vẫn mặc y phục như tranh thủy mặc kia, thấy Vu Hoan đi lên, lập tức vẫy vẫy tay với nàng: "Tiểu Hoan Nhi..." "Mẹ ơi." Ma Thần đứng ở bên cạnh Tư Hoàng, nhẹ nhàng giòn tan gọi một tiếng. Ánh mắt Dung Chiêu đảo qua, lập tức ôm Vu Hoan kéo nàng vào trong lòng, ôm nàng đi đến quảng trường. Hình như Tư Hoàng mắng một tiếng, Vu Hoan không có nghe rõ, bởi vì xung quanh quảng trường đều dâng lên một lá chắn, có cánh hoa phiêu lãng trong đó, khiến bóng hình hai người trở nên mơ hồ thêm không ít. Dung Chiêu buông tay Vu Hoan ra, xoay người đối mặt nàng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chăm chú vào nàng, từng chữ trịnh trọng tuyên thệ: "Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm Dung Chiêu, thề với trời đất, kiếp này cưới Tà Thần Thanh Dương Vu Hoan, chỉ yêu một mình nàng, bảo vệ che chở nàng, thương yêu chăm sóc nàng*, sống chết không rời, nếu có vi phạm, trời tru đất diệt." Tiếng nói vừa dứt, dưới chân Dung Chiêu thoáng hiện nổi lên trận pháp, trận pháp hòa thành bạch quang thâm nhập vào trong thân thể của Dung Chiêu. Đây là lời thề bởi trời đất. Lời thề này một khi vi phạm, lập tức sẽ bị Thiên Đạo mạt sát, là một loại lời thề không thể tùy tiện nói. Nhưng mà... Nàng đồng ý. Vu Hoan cười nhìn Dung Chiêu, môi đỏ khẽ mở: "Tà Thần Thanh Dương Vu Hoan, thề với trời đất, kiếp này gả cho Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm Dung Chiêu, chỉ yêu một mình chàng, bảo vệ che chở chàng, thương yêu chăm sóc chàng, sống chết không rời, nếu có vi phạm, trời tru đất diệt." Trận pháp giống như lúc nãy hiện lên dưới chân Vu Hoan, thâm nhập vào trong thân thể nàng. Dung Chiêu ôm Vu Hoan vào trong lòng, mang theo thành kính hôn lên môi Vu Hoan, hai người ở trên quảng trường thâm tình ôm hôn, người xem ở bên ngoài nhìn đến tình cảm mãnh liệt mênh mông. Đây là hôn lễ của Tà Thần và Kiếm Thần, sau này bọn họ có kể cho hậu bối nghe, đó là một chuyện đáng giá khoe cỡ nào chứ. "Sư phụ và sư công..." Kinh Hồng đỏ mặt nhìn hai người giữa trung tâm lá chắn, nhanh chóng lấy tay che mắt lại. Mà Linh La như nhìn thấy mùi ngon, thấy Kinh Hồng che lại mắt, tức giận nói: "Che cái gì mà che, cũng không phải nhận không ra người, ngươi không cảm thấy hình ảnh này rất đẹp sao?" Kinh Hồng bị Linh La cưỡng ép gỡ tay xuống, khuôn mặt nhỏ của Kinh Hồng xấu hổ đỏ bừng, lại giãy giụa không thoát ra đươc. Kinh Hồng nhìn hai người bên kia, khuôn mặt nhỏ đỏ như máu toàn thân đều tề tụ vào đó. Nhưng mà... Sư phụ và sư công đứng chung một chỗ, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Cho dù thật sự làm chuyện xấu hổ này, hai người cũng làm thành kính như vậy, làm người ta không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn. Tư Hoàng nắm Ma Thần, thần sắc có chút ảm đạm nhìn hình bóng hai người như lửa kia, ngực khó chịu, khiến hắn có chút thở không nổi. Hứa cho nàng hỉ phục như lửa, Bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp an vui. Những lời này, chung quy cũng không phải do hắn hoàn thành được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]