Liên Mặc cho rằng Vu Hoan sẽ châm chọc gì hắn nữa, nhưng mà nàng chỉ là nhìn hắn một cái, bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Liên Mặc: "..." Loại cảm giác bị làm lơ này, sao lại khó chịu thế chứ?
Vu Hoan móc thú nhỏ từ trong ngực ra, chỉ vào phương hướng Thành Đông: "Đi đánh lạc hướng bọn họ cho ta."
"Chi chi chi chi?" Có thể gϊếŧ không?
Thú nhỏ nghiêng đầu, vẻ mặt đơn thuần vô tội, Vu Hoan không nghe hiểu, lung tung gật đầu.
Thú nhỏ lập tức hưng phấn nhảy hai cái, mặt đất không hề ngoại lệ xuất hiện vài vết nứt.
Thú nhỏ chui vào trong bóng đêm, Vu Hoan rất nhanh liền phát hiện người bên kia hoàn toàn ngã xuống.
Vu Hoan: "..." Nàng chỉ là bảo nó đánh lạc hướng người dẫn bọn họ rời đi thôi mà!
Bọn người đó đều ngã rạp xuống, Vu Hoan cũng gần rủa xong một trận, nhanh chóng đi lên.
Trên đường cái Thành Đông đều có người tuần tra, thú nhỏ rất muốn một đường gϊếŧ đi qua, Vu Hoan bận tâm Thiên Nguyệt, nên gắt gao đè nó lại.
Liên Mặc theo ở phía sau, thần sắc thản nhiên như cũ, mặt mày ôn hòa, giống như không nhìn thấy thú nhỏ gϊếŧ người vậy.
"Ngươi xông loạn như vậy là vô dụng." Liên Mặc đột nhiên kéo Vu Hoan lại.
Bàn tay to rộng của hắn ấm áp, cũng giống như con người của hắn, cho người ta một loại cảm giác ấm áp dịu dàng.
Vu Hoan giật cánh tay ra: "Ngươi có ý kiến gì?"
Liên Mặc chậm rãi nở nụ cười: "Ngươi muốn tìm cái gì?"
"Thiên Nguyệt."
Tươi cười trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168886/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.