Chương trước
Chương sau
Ai đờ mờ hành lễ với ngươi hả!
Phó Vinh vẫn duy trì cái tư thế kia, hoàn toàn không thể đứng lên được, lửa giận trong lòng đều muốn thiêu hết lý trí của hắn rồi.
Ngoại trừ tên hổn đản Dương Trạch kia, còn chưa từng có người nào chọc tức hắn như vậy.
"Thì ra là ngươi thích tư thế này nha! Thôi được, ta cũng không làm khó ngươi, cứ nói chuyện như vậy đi!"
Có chút xấu hổ nào không vậy? Ai thích như thế!
Phó Vinh chưa từng có xúc động muốn gϊếŧ chết một người như vậy, mặc dù là Dương Trạch cùng An Vũ đều không có.
Không đúng... Còn có một người, nữ nhân gϊếŧ chết con trai của hắn kia!
Mà Phó Vinh hoàn toàn không biết, kẻ thù gϊếŧ con trai hắn đang ngồi trước mặt hấn, muốn tâm sự chuyện nhân sinh với hắn.
"Ờ, nói từ đâu trước bây giờ..." Vu Hoan sờ sờ cằm, dáng vẻ trầm tư.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Phó Vinh ta có thù hận gì với ngươi?" Phó Vinh cảm thấy hắn nên làm rõ ràng tình huống của bản thân đã.
"Đại khái là có đi!" Dù sao nàng gϊếŧ con trai của hắn mà!
Cái gì đại khái là có?
Có thì có, không có thì không có, còn đại khái là có?
Phó Vinh rất xác định, hắn chưa từng gặp nữ nhân này, chẳng lẽ là thân nhân của những nữ nhân ngày thường hắn đùa bỡn?
"Đừng chuyển đề tài, tới nói xem ngươi gần đây ngươi đang làm chuyện lớn gì?" Vu Hoan nằm bò lên bàn, kề sát vào Phó Vinh.
Liên Mặc nhìn thấy hãi hùng khiếp vía một trận, gần như vậy, vạn nhất Phó Vinh khôi phục hành động làm sao bây giờ?
Hắn dịch về phía Vu Hoan, xác định bản thân có thể bảo vệ nàng đầu tiên.
Tim Phó Vinh không đập một nhịp sau đó đột nhiên nhảy thình thịch lên.
Chẳng lẽ là người bên đó nghe thấy tin tức gì rồi sao?
Không... Chuyện này rất bí mật, căn bản không có khả năng tiết lộ ra ngoài.
"Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ngươi mau chóng thả ta ra, bằng không ngươi cũng đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi Thành Đông." Phó Vinh đề cao âm thanh, lấy điều đó ra che dấu bản thân đang chột dạ.
"Nói như ta rất muốn sống vậy á!" Vu Hoan nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó giọng nói trong trẻo kiều mềm lại vang lên lần nữa: "Cho ngươi cơ hội là do ngươi không cần. Nếu có di chứng gì, cũng đừng trách ta."
Phó Vinh không rõ lời này của Vu Hoan có ý gì, nhưng rất nhanh trong tai hắn liền vang lên tiếng sáo vừa rồi.
Âm thanh lần này không giống lúc nãy, không có ôn hoà mà mang theo trào dâng chấn động lòng người.
Phó Vinh cảm giác ý thức của hắn vẫn còn rõ ràng, nhưng hắn không thể biểu đạt bất cứ thứ gì.

Phó Vinh hoảng sợ, đây là có chuyện gì?
"Nói cho ta, Thiếu chủ cửa hàng Thịnh Gia ở đâu?"
Giọng nói này như là đến phía chân trời từ xa xôi, không ngừng lặp đi lặp lại, từ xa tới gần.
"Không biết." Hắn nghe thấy bản thân cứng đờ không chứa chút cảm xúc nào trả lời, lại không phải như lời hắn muốn nói.
Vu Hoan nhíu mày, Phó Vinh cũng không biết, chẳng lẽ không phải hắn?
Hay là Nhiếp Hồn Sáo....
Nhiếp Hồn Sáo đột nhiên lắc trái lắc phải, nó rất nghiêm túc làm việc, tuyệt đối không lười biếng!
Vu Hoan xem thường nó liếc mắt một cái, có Thiên Khuyết Kiếm ở đây, chắc chắn nó cũng không dám xằng bậy.
Vậy là Phó Vinh thật sự không biết.
Dương Nguyên tung tin giả cho nàng.
Vu Hoan có loại xúc động một giây muốn phanh thây Dương Nguyên, cũng dám lừa nàng, đêm nay liền đi gϊếŧ chết hắn!
Vu Hoan thuộc phái hành động, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Phó Vinh nghe thấy người đi rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, thì ra không phải tới vì chuyện kia.
Thiếu chủ cửa hàng Thịnh Gia... Đó là ai?
Cửa hàng Thịnh Gia không phải chỉ có một Thịnh Thế sao? Khi nào nhiều ra thêm một Thiếu chủ?
"Đại nhân... Đại nhân chân dung của người nọ..." Ngoài cửa đột nhiên chạy vào một người, nhìn thấy người nằm đầy đất, cùng với Phó Vinh còn vẫn duy trì tư thế duỗi tay về trước, có chút há hốc mồm: "Có.... Rồi......."
"Lấy lại đây ta xem." Phó Vinh hét lớn một tiếng.
Người nọ chạy nhanh tiến lên, đưa bức chân dung tới trước mặt Phó Vĩnh.
Trên người Phó Vinh đột nhiên tràn ra sát khí mãnh liệt, người nọ sợ tới mức trực tiếp làm rơi bức chân dung xuống đất.
Người trên bức tranh không phải là ai khác mà đúng là nữ nhân một giây trước còn ngồi ở đây, cùng hắn "nói chuyện phiếm" kia.
____
Liên Mặc thấy Vu Hoan nổi giận đùng đùng đi về phía Thành Tây, trong lòng toát ra một loại linh cảm có chuyện gì đó, nhưng rất mau hắn liền phát hiện cái linh cảm đó là gì, quả thực chính là thảm họa mà.
Phó Vinh triệu tập người không bị Nhiếp Hồn Sáo khống chế, toàn thành đuổi gϊếŧ Vu Hoan.
Toàn bộ Thành Đông đèn đuốc sáng trưng lên, âm thanh ồn không ngừng ở khu vực này truyền ra.
Vu Hoan như cũ đi đến con hẻm nhỏ mà Phó Khải Minh dẫn nàng đi đó, điều quỷ dị chính là con hẻm nhỏ này không có người gác, chắc là do quá nhỏ không ai phát hiện.
Nếu không phải Phó Khải Minh dẫn nàng đi qua, nàng cũng không phát hiện được.

Có lẽ Thành Tây nghe thấy động tĩnh cách vách, cũng có chút xao động bất an, sắp xếp cảnh giác nhìn bốn phía.
Vu Hoan chọc chọc Liên Mặc: "Biết nhà của Dương Trạch ở đâu không?"
"Ngươi muốn làm gì?" Liên Mặc nhìn người nơi xa qua lại đi lại, có chút khó hiểu.
Phó Vinh bên kia đã bị chọc lông, chẳng lẽ nàng còn muốn đi chọc Dương Trạch?
Vu Hoan liếc mắt một cái, lãnh đạm nói: "Biết thì dẫn đường, không biết thì câm miệng."
Hiện tại tâm trạng của Vu Hoan rất tệ, đương nhiên không cho Liên Mặc được sắc mặt tốt.
Liên Mặc đen mặt, qua cầu rút ván...
"Nhà của Dương Trạch ở bên kia, chúng ta không thể từ đường chính đến đó được." Liên Mặc chỉ một phương hướng: "Tính tình Dương Trạch âm hiểm, bố trí phòng ngừa còn nghiêm mật hơn Phó Vinh bên kia nhiều."
Liên Mặc lôi kéo Vu Hoan chuyển vào một cái hẻm nhỏ, loanh quanh lòng vòng hồi lâu, mới dẫn nàng ra khỏi con hẻm nhỏ đó.
Đây là một con đường nhỏ hơn đường chính một chút, chắc là từ đường chính kéo dài ra.
"Theo đường chính này luôn đi về phía trước là có thể đến Dương gia..." Liên Mặc chần chờ, nhưng cuối cùng không nói lời nào nữa, mà dẫn Vu Hoan tiếp tục đi về phía trước.
Người nam nhân Dương Trạch này, am hiểu nhất dùng âm mưu quỷ kế, là một tên tiểu nhân.
So với Phó Vinh, tên này khó đối phó hơn nhiều.
Bên ngoài Dương gia không có người, cửa lớn đóng chặt, giống như một căn nhà vô cùng bình thường.
Nhưng ở chỗ tối, không biết bao nhiêu người ẩn thân.
Vu Hoan lấy Thiên Khuyết Kiếm từ trong không khí ra, cất bước muốn đi đến cửa lớn của Dương gia.
Lòng Liên Mặc cả kinh, nhanh chóng kéo Vu Hoan lại: "Ngươi muốn cứ như vậy gϊếŧ vào?"
Rốt cuộc Dương gia này sao lại đắc tội nàng?
"Nếu không thì sao? Còn muốn thông báo một tiếng là gϊếŧ vào sao?" Vu Hoan trào phúng cong cong khóe môi, hất tay ra tránh khỏi Liên Mặc.
Liên Mặc lại lần nữa nắm lấy nàng, lần này là đôi tay: "Ngươi đừng xúc động, ta trên tay có bản đồ Dương gia, ngươi muốn đi chỗ nào, ta có thể mang ngươi đi."
Vu Hoan không hất tay ra được, cũng bất động: "Dương Trạch cùng Phó Vinh làm nhiều việc ác, nếu mà ta gϊếŧ bọn họ đi chăng nữa thì cũng là vì dân trừ hại, chẳng lẽ người trên đại lục này còn muốn đuổi gϊếŧ ta?"
Dừng một chút, tia trào phúng trên khóe miệng nàng càng nặng: "Lại nói, ta cũng không sợ, nếu bọn họ thật có thể gϊếŧ ta, có lẽ ta còn phải cảm tạ bọn họ."
Vu Hoan nói xong, thừa dịp Liên Mặc thất thần, dùng sức rút tay ra, dứt khoát xoay người.
Thiên Khuyết Kiếm trong tay Vu Hoan tản mát ra kim quang, ở trong không khí vẽ ra một đường ánh sáng màu vàng, kim quang hướng tới cửa lớn Dương gia quét tới.
"Ầm" một tiếng, cửa lớn liền biến mất trong kim quang, ngay cả cát bụi cũng không dư lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.