Chương trước
Chương sau
Dương Trạch nghe được tin tức, đuổi tới hoa lâu, nhìn thấy con trai nhà mình trần như nhộng nằm trên mặt đất, cơ thể phủ đầy vết bầm tím sau cơn hoan lạc.
Chu Chính Nghĩa cũng tốt đến không chạy đi đâu được, nằm ở bên cạnh Dương Trạch, thứ đồ chơi ở nửa người dưới kia đang dựng đứng, xem đến Dương Trạch mặt đỏ tim đập một trận.
Đương nhiên, đây là tức giận.
"Đây là có chuyện gì!" Dương Trạch rống to: "Các ngươi là người chết sao, mặc y phục cho thiếu gia, gọi đại phu."
Người phía sau Dương Trạch nhanh chóng làm theo mệnh lệnh.
Dương Trạch quét đến Phó Vinh, bay thẳng đến trước mặt hắn hắn: "Con trai của ta tại sao lại biến thành cái dạng này? Phó Vinh, hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, bọn ta sẽ không để yên."
Phó Vinh đỏ ngầu hai mắt, tay ôm Phó Khải Minh chặt càng thêm chặt, từ kẽ răng nhảy ra mấy chữ: "Giải thích? Ta còn muốn ngươi giải thích cho ta đây!"
"Ở địa bàn của ngươi xảy ra chuyện, ngươi còn muốn ta giải thích, ngươi nhìn xem con trai của ta biến thành cái dạng gì?" Dương Trạch tức giận, ở đây là Thành Đông, là địa bàn của Phó Vinh hắn, hắn còn có mặt mũi bảo mình giải thích cho hắn?
Phó Vinh buông Phó Khải Minh, vẻ mặt âm ngoan: "Ít nhất con trai của ngươi còn sống, nhưng còn con trai của ta thì đã chết. Ở đây chỉ có mấy đứa bọn nó, chẳng lẽ không phải con trai ngươi gϊếŧ con trai ta?"
Mí mắt Dương Trạch giựt giựt, hắn chỉ nghe nói con trai của hắn đã xảy ra chuyện, trực tiếp liền tới đây, quá trình còn chưa kịp biết.
Hắn nhìn Phó Khải Minh trên mặt đất, vừa rồi không chú ý, hiện tại mới phát hiện sắc mặt Phó Khải Minh tái nhợt, thân thể cứng đờ, căn bản chính là chết đã lâu.
Bên cạnh Phó Khải Minh là Tiền Đa Đa, cũng không khác Phó Khải Minh lắm, vết máu trên ngực đã biến thành màu đỏ sậm.
Tại sao lại như vậy?
"Không, con trai ta sao lại gϊếŧ bọn nó. Chắc chắn là có hiểu lầm." Dương Trạch nhanh chóng phủ nhận, đích thực hắn không đội trời chung với Phó Vinh, nhưng hai đứa nhỏ này của bọn họ quan hệ lại rất không tồi, vẫn luôn cùng tiến cùng ra. Tuy rằng hắn có chút bất mãn, nhưng cũng không quá nhiều ngăn cản.
Hiển nhiên Phó Vinh cũng là nghĩ đến điểm đó, mới không có ngay lập tức gϊếŧ Dương Nguyên.
Nếu thật là Dương Nguyên gϊếŧ con của hắn, thì Dương Nguyên cùng Chu Chính Nghĩa sao lại còn có tâm tư ở ngay tại phòng gϊếŧ người làm loại chuyện này?
Hơn nữa, lúc phát hiện bọn hắn, trạng thái của bọn hắn không hề bình thường, gọi bọn hắn cũng không có phản ứng.
"Chuyện này có kỳ quái." Dương Trạch quay đầu: "Ngày hôm qua là ai đi theo thiếu gia?"
Vây quanh trong đám người, có mấy người đi ra, run run quỳ trên mặt đất.
"Nói, rốt cuộc sao lại thế này!"
Mấy người kia không dám dấu diếm, nói hết mọi chuyện là do Dương Nguyên cùng Phó Khải Minh đi tìm Tiêu Mông gây chuyện, đưa Tiêu Mông cùng một tiểu cô nương xa lạ đến đây. Sau đó bọn họ liền ở bên ngoài cho đến khi nghe được âm thanh kêu gào, bọn họ mới đi đến gõ cửa dò hỏi.

Nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, đợi một lát thì trong phòng lại vang lên âm thanh kia nên bọn họ cũng không dám gõ cửa nữa.
Thẳng đến buổi sáng mà trong phòng còn liên lục vang lên loại âm thanh này, bọn họ mới cảm thấy có chút kỳ quái, kêu hồi lâu, người bên trong cũng không đáp lại, bọn họ mới phá cửa đi vào.
Ai biết, đi vào liền nhìn thấy tình huống như vậy.
"Tiêu Mông? Hắn không phải đã ra ngoài với An Vũ sao? Sao lại ở đây?" Phó Vinh giận dữ.
Lại là tên Tiêu Mông kia, trước kia con trai của hắn luôn thích tìm hắn gây chuyện, nhưng mỗi lần đều bị Tiêu Mông chỉnh đến thảm, hắn cũng ngại An Vũ, nên không dám động Tiêu Mông.
Không nghĩ tới, lần này con của hắn không thể hiểu được mà chết.
Mà hung thủ kia vô cùng có khả năng là Tiêu Mông.
"Ngày hôm qua có người nhìn thấy hắn vào thành, liền thông báo cho thiếu gia, thiếu gia đi trói lại một tiểu nha đầu, uy hiếp Tiêu Mông. Vốn dĩ thiếu gia chỉ là thử xem, không nghĩ tới thật đúng là thành."
"Đúng rồi, ngày hôm qua căn phòng này còn có mấy ả nữ nhân, chạy ra ngoài, bị bắt được hai ả, bọn họ chắc là biết tình huống lúc đó."
Phó Khải Minh tức giận đến phổi đều muốn bay ra ngoài: "Đi, dẫn tới."
Hai thiếu nữ bị đẩy vào phòng, vẫn là y phục thoáng mát của ngày hôm qua như cũ, chỉ là vết thương trên người cùng với vết xanh tím sau cơn hoan lạc trải rộng, phía dưới còn có vết máu, sau bị bắt lấy, có lẽ đã bị tra tấn khá nhiều.
"Nói, ngày hôm qua căn phòng này đã xảy ra cái gì?" Không cần Dương Trạch cùng Phó Khải Minh động thủ, tự nhiên có người tiến lên ép hỏi.
Hai thiếu nữ kia, thần trí có chút không rõ, đột nhiên có người chạm vào mình, lập tức hét lên.
Bọn họ không cam lòng, dựa vào cái gì mà mấy ả kia có thể đào tẩu, mà bọn họ lại bị bắt lấy, không công bằng.
Đều là nữ nhân kia, nàng rõ ràng có năng lực cứu bọn họ, lại thấy chết không cứu.
"Nói mau." Có người từ phía sau đạp một thiếu nữ trong đó.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy oán độc cùng hận ý.
____
Biết được tin tức, Lục Quân vô cùng lo lắng đi gặp Vu Hoan.
"Vu Hoan cô nương, Phó Khải Minh thật là ngươi gϊếŧ?"
Vu Hoan từ bên trong một đống thất loạn bát tao ngẩng đầu lên, chớp mắt có tia mê mang, sau đó gục đầu xuống, tiếp tục tìm kiếm.

Lục Quân nóng nảy: "Vu Hoan cô nương, ngươi có biết nếu như bị Phó Vinh biết, chúng ta đều phải xong đời."
Quan trọng nhất chính là, hiện tại bọn họ không xác định được Thiếu chủ có phải ở trên tay Phó Vinh hay không, nếu Thiếu chủ ở nơi đó của hắn, thì bọn họ căn bản là đẩy Thiếu chủ vào con đường chết.
"Chuyện ta bảo người làm, ngươi tra đến đâu rồi?" Vu Hoan không dao động như cũ.
Lục Quân nén giận trong lòng: "Vu Hoan cô nương, ngươi có nghe ta nói chuyện hay không?"
Vu Hoan vung tay lên, đống đồ trước mặt nàng đột ngột biến mất trước mặt Lục Quân, Lục Quân ngẩn người, trên người nàng vậy mà có không gian trữ đồ.
"Ta vốn dĩ cho rằng các ngươi hữu dụng, hiện tại xem ra là ta đã suy nghĩ nhiều rồi." Vu Hoan đứng dậy: "Thiên Nguyệt tự bản thân ta sẽ đi cứu. Yên tâm, chuyện ta làm, sẽ không liên lụy đến các ngươi."
Lục Quân cứ trơ mắt nhìn Vu Hoan rời đi như vậy, hồi lâu cũng không nói được một lời.
Lúc Vu Hoan rời khỏi khách điếm, vừa lúc bị Liên Mặc nhìn thấy, thật tự nhiên mà đi theo Vu Hoan.
"Chuyện bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo, là ngươi làm?" Tuy địa điểm hôm qua gặp được Vu Hoan là ở Thành Tây, nhưng nàng ở bên cạnh Tiêu Mông, điều đó chứng minh đáp án khá rõ ràng.
Vu Hoan quét mắt nhìn hắn: "Bây giờ rời xa hung thủ gϊếŧ người như ta còn kịp đấy."
Liên Mặc bật cười, ánh mắt ấm áp dịu dàng trước sau như một: "Ta sẽ không bỏ rơi Vu Hoan cô nương."
Vu Hoan ngoài cười nhưng trong không cười cong khóe miệng, trong lòng lại nói thầm, nam nhân này uống lộn thuốc?
Vu Hoan bên ngoài xoay một ngày, Liên Mặc liền theo nàng một ngày, cho đến trời tối, Vu Hoan đều không có ý muốn về, Liên Mặc mới phát hiện không đúng.
"Vu Hoan cô nương, chúng ta không quay về?"
Vu Hoan bĩu môi: "Ngươi phải đi về thì cứ về đi. Lại không ai lôi kéo ngươi."
Liên Mặc bất đắc dĩ, quả nhiên mặc kệ khi nào, nàng nói chuyện đều là mang theo gai nhọn.
Hắn cũng chưa nói hắn phải đi về mà!
Hắn chỉ đơn thuần hỏi một chút mà thôi!
Thành Đông cùng Thành Tây giới nghiêm, Vu Hoan muốn đi qua, có chút phiền phức, nàng ở đầu phố Thành Nam qua lại xoay hồi lâu.
"Ngươi muốn đi đâu?" Liên Mặc cẩn thận dò hỏi.
Vu Hoan cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Mặc, hắn đứng dưới mái hiên bên đường đối diện, nơi tối tăm có một chút ánh sáng chiếu vào trên người hắn, giống như cho hắn thêm một tầng ánh sáng ấm áp, khiến hắn càng ôn nhuận như ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.