Thanh xuân là thứ quan trọng nhất của một người con gái. Và cô lại coi anh là cả thế giới của mình. Cô đánh mất thanh xuân chỉ được để ở cạnh bên anh, chăm sóc cho anh. Rồi đến khi yêu anh ngày càng sâu nặng, sự tàn nhẫn của anh đã bao lần làm cho cô phải đau đớn. Mọi thứ, thực sự rất mơ hồ! Tình cảm chân thành của cô, anh tại sao lại có thể dễ dàng chà đạp như thế?
Nhưng mà thật nực cười làm sao, khi mà cô vẫn mãi chỉ có thể yêu lấy một mình anh, cho dù là anh vô tâm đối với cô như thế nào. Anh chưa một lần dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn đến cô, mà trong đó chỉ toàn chất chứa sự lạnh lẽo đến cùng cực. Bởi lẽ, anh hận cô, vì cô đã phá vỡ hạnh phúc của cuộc đời anh.
Nếu như một ngày, cô biến mất khỏi cuộc đời của anh, anh liệu có đau lòng hay không? Nếu như một ngày, cuộc sống của anh không còn có cô bên cạnh, anh liệu có cảm thấy thật trống vắng? Cô yêu anh, tình yêu này khắc mãi trong tim, chẳng thể nào phai nhạt được. Nhưng vì yêu anh, cô còn nhận lại cả những đau thương. Chính vì thế, buông tay chính là một sự giải thoát, cho anh, và cũng là cho cô.