Trong toán học, hai cộng một bằng ba. Thế nhưng, trong tình yêu, hai cộng một lại bằng không, hóa thành một kiếp tro tàn. Nên trách ai đây? Trách sự xen vào của kẻ thứ ba? Trách người đàn ông không hề chung thủy? Hay là trách chính bản thân của mình không có đủ năng lực để giữ lấy trái tim của người? Yêu, tại sao khi yêu lại ngọt ngào như thế, nhưng khi chấm dứt lại đau đớn đến như vậy? Muốn tiếp tục, nhưng bản thân lại sợ hãi.
Muốn dừng bước, nhưng trái tim lại đầy đớn đau. Mâu thuẫn giữa tiếp tục và dừng lại, nó chính là một loại dày vò, đầy khổ sở, đầy tổn thương. Nếu như đã yêu một người thật tâm như thế, vậy tại sao còn khiến cho người mình yêu phải rơi lệ? Hết thảy, có lẽ là đã hết duyên, hoặc có lẽ, tất cả chỉ có thể gói gọn trong một câu nói: "chia tay đi, chúng ta không hợp nhau". Đau, nhưng có thể làm gì đây? Khóc lóc? Van xin?
Trách cứ người vô tình sao? Tình cảm một khi đã đánh mất rồi, làm sao có thể chắp vá lại được nó một cách trọn vẹn nhất? Giống như gương đã vỡ ra rồi, làm sao mới có thể lành lại được? Quá khứ đã qua, hãy để nó trôi qua đi thôi...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.