Từ ngày cô và hắn lấy nhau đến nay cũng đã hơn 2 năm rồi.
Hắn lúc nào cũng lạnh nhạt với cô còn hành hạ cô đến chết lên chết xuống. Ngôi nhà rộng lớn không có bóng dáng của người hầu nào cả, chỉ có cô. Từ lúc cô ở cùng hắn, tất cả người ở đã bị đuổi đi, hắn bắt cô phải dọn dẹp thật sạch sẽ, cơm mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa phải từ 5 món trở lên.. Mặc dù cô bị anh ngược đãi nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn thì cô đã vui rồi..
-"Cô làm cái gì thế hả? Cô có biết đây là chiếc áo mà tôi thích nhất không?"_Hắn quát to, quăng chiếc áo bị cháy xém đó vào mặt cô.
Nước mắt cô rơi lã chã, ôm chiếc áo vào người.
-"Em xin lỗi.. Anh đừng giận em.."
-"Xin lỗi? Xin lỗi là xong à? Cô tưởng xin lỗi thì chiếc áo của tôi bình thường lại à?"_Hắn lại quát cô, đi ra đóng cửa rầm một cái rồi hắn đi mất biệt.
Đến tối cô đợi hắn về để ăn cơm nhưng sao chờ mãi không thấy thế này?
Tiếng xe vào cổng, cô vui mừng đứng dậy ra mở cửa thì..
-"A.. Anh từ từ thôi. Coi chừng vấp"_Một cô gái ăn mặt hở hang đỡ anh vào nhà, người anh toàn mùi rượu. Cô định đỡ anh nhưng sợ anh giận nên...
-"Em yêu, đêm nay anh sẽ giúp em.. Ân ái"
Cả hai lên phòng, cô cũng đi theo. Tiếng kêu ái mị vang khắp phòng, cô đứng bên ngoài lòng đau như cắt. Căn phòng của anh 2 năm nay cô không thể bước vào vậy mà một người con gái lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-khong-tiec/73875/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.