Anh lưỡng lự một hồi lâu rồi nhìn cô cười trìu mến:
-"Cháo yến mạch, món mà em.."
Anh chưa nói hết câu cô từ trên giường bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Một lát sau cô bước ra. Mặt cô trắng bệnh, không còn chút sức lực. Đi phải bám vào tường, đôi chân run run như muốn gục ngã.
Anh chạy lại đỡ cô lo lắng:
"Em sao vậy? Ổn không?"
-"Không.. Không sao"
Anh nhìn cô im lặng không nói gì, dìu cô lên giường rồi tiếp tục đút cháo cho cô.
-"Tôi.. Không ăn cháo này được"
-"Tại sao? Đây là món em thích nhất mà?.."
-"Tôi bị dị ứng"
Anh nghe cô nói bỗng sựng người lại. Từ trước tới giờ món cô thích là món này, chưa bao giờ cô bị dị ứng cả. Anh điểm lại trí nhớ thì anh mới nhận ra rằng sau khi tỉnh lại cô đã khác hoàn toàn mặc dù là mất trí nhớ nhưng mà...
Anh im lặng một hồi rồi nói:
-"Hmm.. Hay để tôi bảo hầu gái nấu món khác"
-"Không cần đâu.."
Hôm sau cô đến công ty. Trước cửa công ty hắn đã đợi cô rất lâu, nhìn thấy cô thất thần từ chiếc BMW của anh bước ra hắn vội vã đi lại.
-"Em.." Hắn đưa tay ra định nắm tay cô thì bị cô làm lơ.
-"Tôi không cần"
Nhân viên nhìn thấy lại xì xầm bàn tán. Hắn nghe vậy liếc mắt tới chỗ họ. Họ thấy vậy liền đi chỗ khác.
-"Hôm nay đi kí hợp đồng với anh nhé?"
-"Tôi.." Cô nhìn vào xe.
Anh gật đầu.
-"Được" Cô nói.
-"Đi nào" Hắn ra lệnh.
-"Ngay bây giờ?"
__________________________
Cô lên xe hắn.
Hắn thắt dây an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-toi-khong-tiec/73882/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.