Đêm khuya, lại một đêm không ngủ. Không mục đích ngồi đó lướt web, ngắm nhìn những hình ảnh quen thuộc trước đây. Tựa hồ tìm tòi quá nhiều về đề tài đang muốn nói-“thầy trò”, đột nhiên có một loại xung động muốn nhắn một tin cho ngươi. Xem đồng hồ một chút, 3h21! Luôn là một lần rồi một lần soạn thật tốt một cái tin rốt cuộc lại xóa toàn bộ, nhìn đồng hồ đeo tay ngẩn người, vậy thì mòn quà mà ngươi tặng cho ta sau khi tốt nghiệp đã theo ta suốt bốn năm rồi.
Bốn năm, thời gian như thoi đưa, cảm giác như chỉ trong chớp mắt. Ta vẫn như cũ cô độc một mình, đi trong dòng người, thỉnh thoảng đứng lại, tĩnh lặng, sẽ có một tia tịch liêu! Ở thành phố ấy, bên khung cửa sổ ấy, đứng lặng im, người ấy có hay không nhớ tới ta... Bốn năm, ngươi nói, ta có thể vào một trường đại học danh tiếng, ta không nghe, thấy ngươi khó có thể che dấu sự mất mác, ta không biết mình rốt cuộc làm đúng hay là sai! Từ khi chúng ta quen biết đến bây giờ, đối với yêu cầu của ngươi, ta bao giờ cũng là hết sức làm tốt, chỉ lần này, ta biết đạo mà vẫn ngoan cố vậy.
Muốn trở lại thành phố nơi có ngươi đến phát điên, mặc dù ý nghĩ của ta thật vô lý như vậy, trở lại bên cạnh ngươi, cho dù ngươi không nói ngươi yêu ta, như vậy, chỉ cần để ta yên lặng ở bên cạnh, cả cuộc đời này không thay đổi! Thỉnh thoảng xoay người, trong dòng người tìm không thấy thân ảnh quen thuộc, lão sư, sao việc này lại khó khăn đến như vậy! Chỉ còn 2 tháng, ta nhất định phải về! Ban đầu nghĩa vô phản cố chọn trường sư phạm, chính là vì có một ngày ngươi không còn là lão sư của ta, chúng ta song vai tác chiến!