Vài ngày sau, cha trở lại, gương mặt phong trần mệt mỏi. Về nhà cũng không hỏi ta câu nào, giống ông nội, hắn cũng chỉ bảo ta nghỉ ngơi, ở nhà xem tivi, ra ngoài thư giãn.
Vết thương trên tay rất nhanh đã cắt chỉ, ta nghĩ, ta cũng nên trở lại trường học, đem ý nghĩ của ta nói cho cha, cha trầm mặc hồi lâu, chỉ nói, không vội, cha có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.
Ta muốn trở về trường học, bởi vì ta bắt đầu nhớ Cẩn.
Sau khi gặp chuyện không may đó, ta cũng không tới trường, cũng không biết trường học bây giờ ra sao, Cẩn nhất định biết, bạn học nhất định cũng biết. Mọi người sẽ nói gì, làm gì, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Ta nói, ta muốn gánh vác tất cả trách nhiệm, bây giờ lại phát hiện, ta không làm được.
Lấy di động ra, từ lúc ở bệnh viện nhận được một cú điện thoại của Cẩn đến giờ cũng không liên lạc Cẩn chỉ vì không muốn quấy nhiễu nàng, bây giờ lại khó kiềm nén mình.
"Lão sư, ngươi có khỏe không!" Tin nhắn gởi đi, tâm liền nhảy lên. Cẩn rất nhanh hồi đáp!
"Ta rất khỏe, còn ngươi?"
"Ta ở nhà, đừng lo!"
"Nghe lời cha, đừng tranh cãi với người nhà!"
Nghe lời cha? Sao Cẩn đột nhiên nhắc tới cha, sao Cẩn lại biết cha trở lại? Chẳng lẽ...Ta có một loại dự cảm không lành.
Ta lại một lần đưa ra việc ta phải về trường học, lần này, cha không còn nói mấy cái câu giống như hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nữa, mà là nói ra một câu khiến ta ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thuong-nu-lao-su/1425017/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.