Chương trước
Chương sau
"Mọi người có cảm thấy Nhất Bác gần đây có gì đó không thích hợp không?" Lý Vấn Hàn hỏi người bên cạnh.
"Có cái gì không thích hợp?" Tào Thừa Diễn hỏi.
"Tôi cũng cảm thấy đúng vậy, Nhất Bác gần đây rất nỗ lực tập luyện." Kim Thánh Trụ thấy Vương Nhất Bác vẫn chưa chịu nghỉ ngơi, gọi "Nhất Bác, nghỉ một chút đi."
"Dạ, động tác này có chút không đúng, em luyện thêm một chút." Vương Nhất Bác dùng khăn lau mồ hôi trên mặt.
"Không vội, cuối tuần mới biểu diễn, còn tới mấy ngày, không cần khẩn trương như vậy." Lý Vấn Hàn cho rằng Vương Nhất Bác là lần đầu lên sân khấu sợ làm không tốt nên an ủi, "Nhất Bác nhảy rất tốt, không cần quá lo lắng."
Nghe Lý Vấn Hàn nói, Kim Thánh Trụ và Tào Thừa Diễn cũng gật đầu an ủi, "Đúng vậy, không cần áp lực đâu."
"Dạ, ca, em biết rồi. Luyện thêm một lần nữa sẽ nghỉ ngơi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa tập trung vào âm nhạc.
Đến lần này thấy hài lòng, mới ngồi vào bên cạnh các ca ca nghỉ ngơi, "Lại đây uống chút nước đi." Lý Vấn Hàn đem nước đưa cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói cảm ơn nhận lấy, vặn nắp chai uống một ngụm lớn. Đúng là thật mệt mỏi, nhưng nghĩ đến Chiến ca sẽ đến xem liền không thấy mệt nữa. Cậu muốn Chiến ca xem cậu diễn tốt nhất, ít nhất là anh thấy tốt, như thế mới xứng với Chiến ca. Sau đó sẽ hỏi Chiến ca có nguyện ý làm bạn trai của mình hay không. Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên lại tràn đầy năng lượng. Nhưng nghĩ lại lỡ như Chiến ca không đồng ý thì làm sao? Chiến ca ghét mình thì làm thế nào? Vương Nhất Bác lại bắt đầu xoắn xuýt, nhíu nhíu mày, nếu như là thật thì nên làm gì?
"Nhất Bác làm sao vậy? Không khoẻ sao?" Lý Vấn Hàn thấy Nhất Bác nhíu mày, cho là cậu không thoải mái.
"Không có, chỉ là em đang suy nghĩ một chuyện." Vương Nhất Bác dừng một chút, "Ca, anh nói thích một người lớn hơn mình, nhưng lại sợ bị cự tuyệt, thì nên làm gì?"
"Nhất Bác có người thích rồi sao?" Lý Vấn Hàn hỏi.
"Dạ." Vương Nhất Bác thoải mái thừa nhận, "Nhưng mà em không biết anh ấy có thích em hay không."
"Vậy phải thử xem."
"Thử?" Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Lý Vấn Hàn hỏi.
"Đúng vậy, không thử làm sao biết được. Nếu như người đó cũng thích em, không phải là tốt rồi sao. Còn nếu như không thích, nhân lúc tình cảm chưa sâu, nhanh chóng chấm dứt." Lý Vấn Hàn nghĩ nghĩ lại nói, "Em cũng có thể suy nghĩ một chút, giữa hai người có hành động gì để cho em cảm thấy người đó cũng thích em."
"Hành động?" Vương Nhất Bác lặp lại từ này, nghĩ đến Tiêu Chiến cùng mình chạy bộ vào mỗi sáng sớm, cùng mình đi ăn cơm tán dóc, chăm sóc lúc mình bệnh, xem mình chơi trượt ván, dù cho không thoải mái cũng sẽ ngồi sau xe motor của mình, hơn nữa anh cũng đã nói, "Thích cùng cún con ăn cơm.". Lời này có phải tỏ rõ anh cũng thích mình hay không?
Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy mình tỏ tình có phần thắng rất lớn, "Ca, anh nói đúng, em phải thử xem." Vương Nhất Bác nói xong lại đứng dậy chuẩn bị bắt đầu luyện nhảy.
"Ai da, mới uống có miếng nước, sao lại bắt đầu rồi." Tào Thừa Diễn nói.
"Luyện nhiều một chút cũng không phải không tốt." Kim Thánh Trụ kéo Tào Thừa Diễn vào cùng tập.
Mọi người cứ tập luyện như vậy, bất tri bất giác đến tối.
"Đi thôi, cùng ra ngoài ăn cơm." Kim Thánh Trụ đề nghị.
"Được." Tào Thừa Diễn phụ hoạ, "Mọi người muốn ăn gì?"
"Tôi ăn gì cũng đều được, hỏi Nhất Bác một chút." Lý Vấn Hàn quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, tối nay muốn ăn gì?"
"Hả? Em ăn gì cũng được." Vương Nhất Bác vừa rồi đang xem điện thoại, là nhắn tin cùng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn điện thoại, cảm thấy bạn nhỏ chắc là kết thúc luyện tập rồi nên nhắn một tin nhắn, "Tối nay anh có việc, không thể cùng em ăn cơm được."
"Dạ, Chiến ca bận việc đi, em cùng các ca ca đi ăn là được." Vương Nhất Bác trả lời thật nhanh.
"Ừm, ăn xong về nhà tắm nước nóng, thư giãn một chút." Tiêu Chiến nhắc nhở.
"Em biết rồi, Chiến ca." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, đánh thêm mấy chữ, "Chiến ca tối cũng phải về sớm một chút, đừng để quá mệt mỏi."
"Được." Tiêu Chiến nhìn tin nhắn của tiểu bảo bảo, cười, cảm giác có một dòng nước ấm chảy từ đáy lòng lan đến toàn thân. Đây chính là cảm giác được người mình thích quan tâm.
"Vậy ăn mì chay đi." Lý Vấn Hàn nói.
"Được." Tào Thừa Diễn và Kim Thánh Trụ cũng đồng ý.
"Các anh không cần chiều theo em đâu. Em ăn cái gì cũng được." Vương Nhất Bác vừa nghe đến mì chay liền biết đây là các ca ca vì mình.
"Không có gì, dù sao còn phải biểu diễn, ăn thanh đạm một chút cũng tốt." Lý Vấn Hàn nói.
Vương Nhất Bác cảm thấy mình rất là hạnh phúc, gặp được các ca ca tốt như vậy, còn cả Chiến ca nữa.
Buổi tối Vương Nhất Bác bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hôm nay luyện nhảy thật mệt mỏi, cho nên ăn cơm xong liền đi ngủ, không ngờ còn bị điện thoại đánh thức. Cảm giác bị đánh thức quả thực không tốt, Vương Nhất Bác gắt gỏng rời giường.
"Alo, ai vậy?" Vương Nhất Bác mơ màng không xem tên người gọi đã nghe máy, ngữ khí không tốt hỏi.
"Ừmm, cậu có phải là Vương Nhất Bác không?" Giọng nói bên kia truyền đến.
"Vâng, đúng vậy, có chuyện gì không?" Âm thanh đầu dây bên kia rất ồn ào, giống như là ở quán bar hay là KTV vậy.
"Là Tiêu Chiến uống say, cậu có thời gian đến giúp đón cậu ấy không?"
Chiến ca? Vương Nhất Bác vừa nghe thấy tên Tiêu Chiến, chợt thức tỉnh, lại nhìn tên người gọi, đúng là số của Tiêu Chiến, "ừm, được, ở đâu vậy? Tôi sẽ lập tức tới ngay."
"Ở quán bar Z."
Vương Nhất Bác nghe điện thoại xong lập tức đứng lên, thay quần áo, động tác có chút lớn nên đánh thức Lý Vấn Hàn bên cạnh, "Nhất Bác, trễ như vậy em còn đi đâu?"
"Em có chút việc, anh không cần lo lắng, em đi một chút sẽ về." Vương Nhất Bác nói xong thay giày đi ra ngoài.
Chạy ra cổng trường, vội vàng bắt một chiếc xe đi về phía quán bar. Chiến ca sao lại uống say? Trên đường đi Vương Nhất Bác đều suy nghĩ đến vấn đề này.
Cùng lúc đó tại quán bar Z, người nào đó vốn nên là đã uống say đang ngồi phía trước cùng người gọi điện thoại nói chuyện phiếm.
"Như thế có thể sao?" Tiêu Chiến có chút không tin hỏi.
"Sao lại không. Nếu muốn cho bạn nhỏ nhà cậu một chút gợi ý thì không nơi nào tốt hơn quán bar Z. Chỉ cần là người ở thành phố này, đều biết đó là gay bar. Đến chỗ này chơi còn chưa đủ rõ ràng sao?" Lưu Hải Khoan trả lời.
"Nhưng mà tiểu bảo bảo không phải người bản xứ." Tiêu Chiến nói.
"Không phải người bản xứ thì sao? Cậu uống say nói mê sảng còn có ai tính toán sao? Nói ra hết đi, sáng mai lại giả bộ như không nhớ gì hết không phải là được rồi sao?"
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ cảm thấy biện pháp này có vẻ như có tổn hại, nhưng trước mắt không còn phương pháp nào tốt hơn. Vừa có thể loại bỏ nghi ngờ của bạn nhỏ, lại có thể để quan hệ nhanh chóng tiến thêm một bước.
"Cậu nhanh uống một chút đi. Trên người ngay cả mùi rượu cũng không có, đừng có để bị lộ." Lưu Hải Khoan nói xong rót một ly rượu, "Nhanh lên một chút đi, trường học cách đây rất gần."
Tiêu Chiến uống ly rượu trước mặt, lẳng lặng chờ tiểu bảo bảo đến đón mình.
Quả thật không lâu sau đó Vương Nhất Bác đã đến.
Bạn nhỏ đứng ở cửa ra vào vội vàng nhìn quanh, tìm xem Tiêu Chiến ở đâu.
"Người ở cửa ra vào đó có phải bạn nhỏ nhà cậu không?" Lưu Hải Khoan hỏi.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn xem, "Đúng vậy, cậu nhanh đi dẫn em ấy qua đây, nơi này không an toàn."
Lưu Hải Khoan cười rồi đứng dậy, đến gần mới biết vì sao Tiêu Chiến lại nói như vậy. Bạn nhỏ trước mắt quá mức ngon miệng, thậm chí còn cảm thấy được sau khi bạn nhỏ bước vào toàn bộ ánh mắt của mọi người trong quán đều đổ dồn về cậu.
Vương Nhất Bác tất nhiên cũng cảm thấy không thích hợp. Mọi người đều nhìn mình làm cậu có chút không thoải mái, là loại cảm giác bị xem là con mồi.
Nhìn hồi lâu cũng thấy chỗ của Tiêu Chiến, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra chuẩn bị ấn gọi thì đã nhìn thấy một thân ảnh đi về phía bên này.
"Cậu là Vương Nhất Bác sao?"
"Đúng vậy." Vương Nhất Bác trả lời.
"Tôi là bạn của Tiêu Chiến, cậu ấy ở bên kia, cậu cùng tôi đến đó đi." Lưu Hải Khoan nói xong đi vào bên trong.
Vương Nhất Bác không biết có nên đi theo không. Cậu hình như biết được đây là nơi nào, đối với người ở đây xác thực cần phải có chút cảnh giác.
"Cậu không tin à?" Lưu Hải Khoan không nghĩ tới Vương Nhất Bác cảnh giác rất cao, bất đắc dĩ cười, "Như vậy đi, tôi nói với cậu số điện thoại của Tiêu Chiến, cậu dù sao cũng nên tin tưởng."
Vương Nhất Bác gật đầu, nghe Lưu Hải Khoan đọc số xong mới đi theo.
Người trong quán bar nhìn Lưu Hải Khoan dẫn người đi lên lầu hai, biết được mình không trêu chọc nổi người này, chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.
Vương Nhất Bác tiến vào phòng đã nhìn thấy Tiêu Chiến ghé vào bàn, nhìn như uống không ít, "Chiến ca có chuyện gì phiền lòng sao? Uống nhiều như vậy."
Tiêu Chiến nghe giọng của bạn nhỏ mới yên tâm. Vừa rồi bạn nhỏ thật lâu chưa lên tới, cho rằng cậu đã xảy ra chuyện gì, anh đã chuẩn bị đi xuống lầu xem, dù sao bạn nhỏ tự mình tới chỗ như thế thật sự quá nguy hiểm.
"Tôi đây làm sao biết. Có thể là rượu có chút mạnh. Vốn là tôi sẽ đưa cậu ấy về, nhưng đột nhiên có việc gấp, đưa cậu ấy về cũng không có cách nào chăm sóc được nên mới gọi điện thoại nhờ cậu." Lưu Hải Khoan nói dối mặt không đổi sắc.
"Dạ, em cũng không có việc gì." Vương Nhất Bác nói xong đến đỡ Tiêu Chiến.
"Chiến ca?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi.
"..." Tiêu Chiến không nói gì. Vương Nhất Bác nhíu mày, sao lại uống nhiều như vậy.
"Cậu biết nơi ở của Tiêu Chiến không?" Lưu Hải Khoan hỏi.
"Em biết." Chiến ca đã dẫn cậu qua đó, phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, hơn nữa cách đây cũng không xa lắm.
"Vậy là tốt rồi, cậu đưa Tiêu Chiến về đi, bây giờ về trường học cũng trễ rồi."
"Dạ, em biết rồi." Vương Nhất Bác gật đầu, vốn là cậu cũng nghĩ như vậy.
Vương Nhất Bác nửa ngồi nửa quỳ dùng tay vịn chặt eo Tiêu Chiến đỡ lên. Tiêu Chiến thuận thế dựa vào người Vương Nhất Bác, đầu tựa vào bên cạnh cổ ngửi ngửi mùi sữa thơm thơm trên người cậu.
Vương Nhất Bác bị nhột né né, Tiêu Chiến thừa cơ hội hừ một tiếng, Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến không thoải mái nên vội vàng bất động. Ở chỗ Vương Nhất Bác không nhìn thấy, Tiêu Chiến lén lúc cười.
"Có cần tôi giúp không?" Lưu Hải Khoan hỏi.
"Không cần, em tự làm được." Vương Nhất Bác điều chỉnh tư thế, đỡ nhanh Tiêu Chiến, "Ca, cảm ơn anh."
"Không cần, chuyện nên làm." Lưu Hải Khoan khoát tay một cái, "Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
Cứ như vậy Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đi vài bước đã tới cầu thang, có chút khó khăn, Vương Nhất Bác dứt khoát đem Tiêu Chiến cõng lên, lúc lắc đi xuống lầu. Tiêu Chiến cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần thì đã nằm trên lưng bạn nhỏ. Bạn nhỏ nhìn gầy như vậy không ngờ sức lực rất lớn, có thể cõng nổi mình, có điều nhìn thấy bạn nhỏ lắc lư đoán chừng cũng đã đến cực hạn.
Lưu Hải Khoan nhìn Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến lên xe, trong lòng lẩm nhẩm, "Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây."
Tiêu Chiến tựa vào trên vai Vương Nhất Bác, cảm thấy có một ánh mắt gắt gao nhìn mình, rất không tự nhiên chỉ có thể cựa quậy, lẩm bẩm nói không thoải mái.
"Không thoải mái sao?" Vương Nhất Bác cúi người cẩn thận nghe nhiều lần mới nghe rõ, "Chỗ nào không thoải mái?"
Tiêu Chiến nói chuyện không ra hơi, Vương Nhất Bác nhìn áo sơ mi của anh sau đó đưa tay nới lỏng cúc áo trên cùng. Tay lành lạnh chạm vào cổ Tiêu Chiến vừa chuẩn bị thu lại thì bị Tiêu Chiến bắt lấy.
"Thật mát, thật thoải mái." Tiêu Chiến nói xong vẫn nắm chặt tay Vương Nhất Bác không buông ra.
Sắc mặt Vương Nhất Bác trong nháy mắt đỏ bừng. Chiến ca đang nắm tay của mình. Tay của Chiến ca thật mềm.
Cảm nhận được mặt của mình nóng lên, Vương Nhất Bác nhanh chóng mở cửa sổ hứng gió. Tiêu Chiến cảm thấy cậu không nhìn mình nữa liền hé mắt ra thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đỏ mặt. Da cậu rất trắng nên chỉ cần thay đổi một chút sẽ nhìn ra ngay chứ đừng nói chi bây giờ đỏ như sắp rỉ máu, giống như "Quả táo nhỏ" rất ngon miệng, mê người đến nỗi chỉ muốn một phát ăn sạch.
Đường không dài đi một chút là đến, Tiêu Chiến tiếp tục nằm im bất động mơ mơ màng màng thấy bạn nhỏ cố sức đem mình lên lầu. Đứng ở trước cửa lại một lần nữa đem Vương Nhất Bác vào thế khó, đó là chìa khoá ở đâu? Hẳn là ở trên người Tiêu Chiến. Nhưng mà làm sao có thể sờ loạn vào người anh được? Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang tựa trên người mình, cảm thấy Tiêu Chiến dường như sẽ không thể tỉnh lại được. Vừa rồi động tỉnh lớn như vậy còn không tỉnh, bây giờ chỉ là tìm chìa khoá, chắc là không thể tỉnh lại.
Nghĩ xong liền sờ soạng trên người Tiêu Chiến. Trong túi áo không có, lại sờ túi phía sau rốt cuộc cũng mò được chìa khoá. Lúc vừa lấy ra thì đụng phải ánh mắt của Tiêu Chiến.
"Chiến ca?" Vương Nhất Bác thăm dò.
"..." Tiêu Chiến không có trả lời, cả người có vẻ ngốc ngốc, rất là mơ hồ.
Vương Nhất Bác vừa muốn mang Tiêu Chiến vào nhà, không ngờ Tiêu Chiến đột ngột quấy lên không chịu vào.
"Chiến ca ngoan, vào nhà nhanh bên ngoài lạnh."
"Không muốn."
"Vì sao vậy?"
"Anh muốn về trường học."
"Về trường học làm gì?" Vương Nhất Bác cảm thấy có chút buồn cười.
"Về tìm cún con của anh."
Cún con? Vương Nhất Bác giật mình trong lòng, thật lâu mới hỏi tiếp "Tại sao phải tìm cún con?"
Không có trả lời, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến phát hiện anh ngoan ngoãn dựa trên người mình, nên trước hết chỉ có thể dìu anh vào phòng nhẹ nhàng đặt lên giường. Lúc chuẩn bị ra ngoài rót nước thì tay bị kéo lại, "Bởi vì, anh thích cún con."
Thích? Chiến ca cũng thích mình?
Vương Nhất Bác bị câu nói này doạ sợ đứng tại chỗ rất lâu. Hoá ra Chiến ca cũng thích mình, ý nghĩ này cứ một mực xoay quanh trong đầu.
Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay nên làm cho rõ, hi vọng cún con nhanh chóng có hành động nếu không anh sẽ tự mình tiến lên. Cún con sao lại có thể chậm nhiệt đến như vậy? Tiêu Chiến cũng rất là khổ não.
Vương Nhất Bác tỉnh táo lại, rót cho Tiêu Chiến một ly nước ấm đặt ở đầu giường, lại giúp anh thay quần áo, lau người. Trong lúc đó Tiêu Chiến vừa hưởng thụ tiểu bảo bảo phục vụ, vừa giở trò quấy rối nhưng Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến uống say, không thể làm gì anh được. Điều này khiến Tiêu Chiến cảm thấy chủ ý của Lưu Hải Khoan xem như không tệ.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ Vương Nhất Bác rời giường. Mặc dù tối hôm qua bận đến một giờ mới ngủ nhưng vẫn tỉnh theo đồng hồ sinh học, Vương Nhất Bác mơ màng nhìn xung quanh. Hửm? Có chút lạ, rõ ràng mình nhớ tối hôm qua mình ngủ trên ghế salông, sao lúc tỉnh dậy lại ở trên giường?
Tiêu Chiến nghe tiếng động trong phòng ngủ vội cởi tạp dề đi vào.
"Sao em dậy sớm thế?"
"Chiến ca?"
"Sao vậy?" Tiêu Chiến nhìn bộ dáng mơ màng của Vương Nhất Bác, tâm mềm ra một mảng.
"Sao em lại ở đây?" Vương Nhất Bác hỏi.
Thật ra tối qua Tiêu Chiến không có ngủ chờ bạn nhỏ đến ngủ bên cạnh, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy nên nhẹ nhàng đi ra ngoài nhìn. Bạn nhỏ ngủ trên ghế salông, ghế không lớn nên cậu nằm co quắp lại làm cho anh đau lòng. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi tới bế Vương Nhất Bác lên, thật nhẹ, vậy mà vừa rồi lại có thể cõng nổi mình.
Vương Nhất Bác cựa quậy trong ngực Tiêu Chiến, tìm thấy cảm giác thoải mái lại ngủ thiếp đi. Tiêu Chiến cười hôn lên trán cậu, "Chúc ngủ ngon, bạn nhỏ."
"Lúc sáng anh thấy em ngủ bên ngoài không thoải mái nên ôm vào trong này." Tiêu Chiến trả lời.
Vương Nhất Bác vừa nghe thấy chữ ôm liền mở to hai mắt nhìn, Chiến ca ôm mình mà mình lại không biết.
"Sao vậy?" Tiêu Chiến thấy bạn nhỏ nữa ngày không nói lời nào, hỏi.
"Không có... không có gì. Chính là... Chiến ca, anh có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không sao, tối qua có thể là do không ăn cơm nên uống dễ say chút."
"Sau này vẫn là đừng uống như vậy, rất có hại cho thân thể."
"Ừm, nghe cún con." Tiêu Chiến gật đầu, "Dậy ăn cơm đi, anh làm cơm rồi."
"Được." Vương Nhất Bác chậm rãi rời giường.
"Hay là em đi tắm đi, mặc đồ của anh này, cả người em toàn mùi rượu, cũng tại anh hôm qua làm phiền đến em."
"Không sao, em về nhà thay đồ là được rồi." Vương Nhất Bác lắc đầu, "Chiến ca, anh có nhớ tối qua xảy ra chuyện gì không?"
"Tối qua? Anh uống một ít, chắc là không có làm phiền gì em hả?" Tiêu Chiến hỏi.
"Không có, không có." Vương Nhất Bác nhanh chóng trả lời, trong lòng lại có chút mất mác. Chiến ca không nhớ sao? Nhưng mà mình có thể xem như Chiến ca là mượn rượu nói lời thật lòng, đem lời từ tận đáy lòng nói ra không?
Nếu như Tiêu Chiến biết được suy nghĩ của Vương Nhất Bác nhất định sẽ gật đầu, đúng vậy, chính là như em nghĩ.
"Mau qua ăn cơm đi, không sẽ nguội mất."
"Dạ được."
Hai người cùng nhau ăn sáng, "Chiến ca, thứ sáu em biểu diễn, anh đừng quên nha."
"Nếu quên thì phải làm sao bây giờ?" Tiêu Chiến trêu ghẹo nói.
"Không biết." Vương Nhất Bác cúi đầu trả lời.
"Yên tâm, anh sẽ không quên, luôn luôn ghi nhớ."
Hai người vẫn duy trì liên lạc, sáng cùng nhau dậy sớm chạy bộ, ăn sáng. Vương Nhất Bác bận luyện nhảy Tiêu Chiến sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở cậu nhớ uống đủ nước và nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác buổi tối cũng sẽ nhắn tin nhắc nhở Tiêu Chiến ra ngoài uống ít rượu. Hai người ngầm hiểu rằng họ đang cùng nhau tiến vào giai đoạn yêu đương.
Thứ sáu đã đến, Vương Nhất Bác hoá trang rất đẹp. Chỉ cần những nơi cậu đi qua đều có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của các nữ sinh.
Vương Nhất Bác ở phía sau sân khấu nhìn vào phía chỗ ngồi, đó là chỗ ngồi duy nhất cậu dành cho Tiêu Chiến, là chỗ tốt nhất có thể nhìn thấy cậu nhảy.
Tiêu Chiến đến từ sớm, lúc Vương Nhất Bác ở phía sau sân khấu nhìn lén chỗ ngồi thì Tiêu Chiến đã đến sau lưng cậu, "khụ...khụ..."
Vương Nhất Bác giật mình lui về phía sau thì nhìn thấy người trong lòng.
"Chiến ca." Một tiếng kêu ngọt ngào.
"Nhất Bác hôm nay rất đẹp."
"Không phải đẹp, là ngầu." Vương Nhất Bác sửa lại.
"Được được được, cún con của anh nói gì cũng đều đúng." Tiêu Chiến sủng nịch xoa đầu Vương Nhất Bác.
"Chiến ca đợi lát nữa kết thúc anh khoan hãy đi, em có chuyện nói với anh."
"Có chuyện gì không thể nói bây giờ sao?" Tiêu Chiến hỏi.
"Không thể, chờ một chút mới nói."
"Được được được."
"Sắp bắt đầu rồi, anh nhanh ngồi xuống đi." Vương Nhất Bác thúc giục nói.
"Được, anh ngồi đợi bạn nhỏ nhà anh phát sáng trên sân khấu." Tiêu Chiến cười đi đến chỗ ngồi.
Phát sáng trên sân khấu thật sự là không phải nói quá, lúc tiểu bảo bảo nhảy toàn trường dường như đều lưu mờ, chỉ có một ánh sáng phát ra trên sân khấu kia, đánh vào lòng Tiêu Chiến. Hoá ra tiểu bảo bảo nhảy giỏi như vậy, đến nổi Tiêu Chiến chỉ muốn đem cậu giấu đi, chỉ muốn cậu nhảy cho một mình anh xem.
"Chiến ca, em nhảy thế nào?" Vừa mới xuống sân khấu Vương Nhất Bác liền nhắn tin cho Tiêu Chiến.
"Đặc biệt tốt, có rất nhiều nữ sinh hét to nếu không phải là em thì sẽ không lấy chồng." Tiêu Chiến cũng không biết vì gì vừa mới gửi tin nhắn xong liền thấy hối hận. Bản thân hẳn là khen ngợi bạn nhỏ lại làm ra loại hành vi này, không lẽ là ghen sao?
"Thôi đi, em không thích." Vương Nhất Bác trả lời, "Chiến ca, anh ở cửa ra vào trong vườn hoa chờ em."
Vườn hoa? Tiêu Chiến nghĩ đến bạn nhỏ chẳng lẽ...
Nghĩ xong liền nhanh chân chạy đến.
Một lúc sau bạn nhỏ đến, trên người còn mặc trang phục diễn, cũng chưa tẩy trang.
"Bên ngoài lạnh như thế sao lại không mặc nhiều một chút." Tiêu Chiến nói xong cởi áo khoác ra đem khoác lên người Vương Nhất Bác.
"Không sao, em không sợ lạnh." Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
"Chiến ca, em..." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi nhìn về phía Tiêu Chiến, "Em thích anh, làm bạn trai em có được không?"
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không đáp lại, nói tiếp "Em biết nhảy múa, biết trượt ván, biết lái motor, biết rất nhiều thứ. Là... là em cảm thấy mình cũng không tệ lắm, có thể xứng với Chiến ca."
Phốc một tiếng, Tiêu Chiến cười.
"Được rồi, bạn nhỏ, có điều anh quên nói với em, anh cũng rất thích em, yêu em rất lâu rồi nha." Nói xong ôm lấy Vương Nhất Bác hôn lên.
Đây chính là tình yêu.
18/01/2021
Chỉnh sửa lần cuối: 27/05/2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.