"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác giãy dụa một chút liền rơi xuống đất, ấn Tiêu Chiến đè lên tường, chỉ vào cửa sổ, "Có cửa không vào lại nhất quyết muốn chui cửa sổ? Hả? Vừa mới sửa xong lại bị anh làm hỏng rồi!"
Người sói trước mặt trong mắt tỏa ra hồng quang, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang phát cáu mà không hiểu gì, chớp mắt một cái.
Lại tiến lên liếm mặt Vương Nhất Bác một cái.
"..." Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, "Đừng có giả ngu với tôi! Hôm nay anh ngủ ở đây! Cho tên người sói nhà anh chết cóng!"
Vương Nhất Bác kéo cửa phòng ra liền lùi sang bên cạnh.
"Mẹ kiếp... Sức mạnh điên cuồng, quả nhiên là người sói." Vương Nhất Bác cởi áo, lải nhải mắng Tiêu Chiến mấy câu.
"Muộn như vậy, anh ta một mình sẽ không sao chứ?" Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua tường, bên cạnh chính là phòng của Tiêu Chiến, "Phi! Chắc chắn sẽ không sao..."
"Bang..."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cậu dường như cảm nhận được có cái gì vừa chấn động một cái.
"... Không phải chứ... Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác đang cởi quần, ánh mắt trên tường liền chuyển sang cửa.
"Không thể nào..."
"Bang!!" Lại một tiếng vang thật lớn, bức tường sát căn phòng đối diện kịch liệt run rẩy, cửa phòng theo tiếng vang liền đổ sập xuống.
"Tiêu Chiến!!" Vương Nhất Bác trực tiếp nhảy lên giường, "Anh! Anh!"
Tiêu Chiến giẫm lên cửa, đi tới bên giường, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, lại liếm mặt cậu một cái.
Vương Nhất Bác tức đến phát run chỉ vào Tiêu Chiến vừa mới phá vỡ cửa, lại thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-chien-son-vi-vuong-ket-khe-uoc/1095388/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.