7.
Mạnh Châu tỉnh rồi, nhưng Thẩm Chí vẫn không đến gặp tôi dù chỉ một lần.
Những người trong lâu đài không biết từ khi nào đã thay đổi.
Bọn họ rất thờ ơ, nhìn thái độ của Thẩm Chí đối với tôi trở nên lạnh nhạt, liền không để tôi vào mắt.
Mạnh Châu không thể xuống giường, Thẩm Chí vẫn luôn ở trong phòng dùng bữa cùng cô ấy.
Cửa ra vào luôn có người trông coi, trong lòng tôi đau nhói, biết rõ đây là đang đề phòng ai.
Trong nhà ăn sớm đã chỉ còn lại chút canh thừa thịt nguội.
Tôi nhờ dì giúp việc nấu giùm tôi bát mì.
Dì nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt khinh thường cùng giọng nói sắc bén chói tai.
“Cố tiểu thư, tôi chỉ nghe Thẩm tiên sinh sai bảo, ngài có chuyện thì tìm Thẩm tiên sinh mà nói.”
Nhưng làm sao tôi có thể gặp được Thẩm Chí.
Tôi cảm giác được ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung trên người tôi, tràn đầy ác ý.
Lâu đài, nơi ban đầu tượng trưng cho sự an toàn, đã biến thành hang ổ độc hại của những kẻ ăn thịt người.
8.
Có một bàn tay không có ý tốt vuốt ve vai tôi.
Tôi cảm giác được có ai đó đang không ngừng hít hà ở hõm vai tôi.
Hai bàn tay to lớn giữ chặt lấy tôi, tôi căn bản không thể thoát ra được.
“Thơm quá, Niệm Niệm.”
Trò đũa tục tĩu này khiến tôi run lên vì tức giận.
Tôi đẩy mạnh khuỷu tay của mình ra sau.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-giam-cam/2741012/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.