10.
Tôi dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thì đã là nửa đêm, một ngày không ăn uống làm cho cơn đau dạ dày của tôi càng trở nên đau đớn, khó chịu.
Tôi đột nhiên hoài niệm cuộc sống trước kia của chúng tôi.
Khi đó cuộc sống của chúng tôi bữa đói, bữa no, trải qua một ngày chỉ với một cái bánh bao.
Thẩm Chí cực kì gầy yếu.
Tôi coi hắn như em trai mà chiếu cố, thường nhường hết đồ ăn của mình cho hắn.
Theo thời gian, tôi bị đau dạ dày, ban đêm tôi đau đến mức không thể ngủ được.
Thẩm Chí tay run run, nhẹ nhàng xoa bụng tôi.
Trong mắt hắn là khổ sợ và sợ hãi.
Chúng tôi nằm ôm nhau ở một chỗ, là những người thân nhất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ, tôi tự ôm chặt cơ thể của mình.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh.
Thẩm Chí rất độc tài, hắn không có khả năng không biết hành vi của bọn trợ thủ.
Chẳng qua là hắn dung túng.
Hắn có nhiều người quan trọng hơn để chăm sóc.
Nước mắt tôi rơi xuống sàn nhà, tôi cố kiềm chế không để mình trông quá mức chật vật.
11.
“Cốc cốc──”
Cánh cửa tôi đang dựa lưng đột nhiên chấn động.
Tôi câm lặng, mang theo vài phần hi vọng mà hỏi:
“Ai?”
Ngoài cửa trầm mặc một lúc.
“Niệm Niệm, là anh.”
Giọng nói này tôi rất quen thuộc.
Tôi ráng chống đỡ thân thể đứng lên.
Cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zhihu-giam-cam/2741011/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.